Đêm khuya, tại một quán ba, bốn người đàn ông cùng một cô gái uống rượu say mèm đang quay về phía nhân viên quán rượu chửi mắng một cách thô tục, một người trong đó đột nhiên lên tiếng nói với 3 người còn lại, "Các cậu mang theo cô ta đi cùng, tôi ra xe lấy thêm chút đồ đem đến"
"Anh nhanh lên một chút nha! Đừng làm cho người ta đợi lâu quá đấy, anh Thủy ."
Người đàn ông được gọi là anh Thủy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi trước, mà hắn thì nhanh chân bước về phía chiếc xe, nếu hắn có uống say hơn nữa, thì lúc này cũng đã tỉnh táo hơn vài phần bởi vì lúc hắn đi vào quán rượu thì phát hiện điện thoại di động bị rơi ở trong xe. Hiện tại là thời điểm nguy hiểm, nên hắn đương nhiên không dám khinh thường.
Đúng lúc hắn đang sang đường , đột nhiên một chiếc xe việt dã màu đen lao nhanh về phía hắn, bị dọa sợ hắn ngồi phịch ở trên đất, chỉ nghe két …. một tiếng, những tia lửa bắn ra lốp xe ma sát với mặt đường, chiếc xe việt dã dừng lại cách hắn nửa thước. Dưới đèn đường, một đôi chân thon dài trắng như ngọc bước xuống , sau đó là một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện, cô mạnh mẽ lôi Hắn đang bị dọa sợ gần chết ngồi dưới đất lên ném vào ghế lái phụ, sau đó lập tức quay người trở về ngồi vào chỗ tài xế, Thủy ca rất nhanh phản ứng kịp, đẩy cửa xuống xe, nhưng chỉ nghe cửa xe phịch một tiếng đóng lại, tiếng đạn lên nòng lạnh lẽo vang lên, trên huyệt thái dương của thủy ca là một họng súng đen ngòm: "Mày dám xuống xe thử xem."
Thủy ca lập tức bị dọa sợ không dám động, không còn thấy dáng vẻ của lão đại xã hội đen uy phong một thời nữa, vẻ mặt đưa đám hỏi, "Tiểu thư, tôi với cô không thù không oán, cô tại sao muốn bắt tôi !"
"Bởi vì mày là người của Thạch Bưu." Cô gái giọng nói hấp dẫn từ tính nhẹ hừ một tiếng.
Thủy ca vừa nghe đến tên Thạch Bưu, nhất thời run lên một cái, mở to hai mắt nhìn người con gái trước mặt, cả người không ngừng run rẩy, là cô ta?cô ta chính là nữ sát thủ đó? Trong nháy mắt Thủy ca cảm giác sát khí bao phủ toàn thân, hắn giơ 2 tay, run giọng cầu khẩn nói: "Tiểu thư đừng giết tôi, đừng giết tôi. . . . ."
Lúc này,chiếc xe việt dã đã dừng lại một cách chính xác, sườn xe nghiêng một chút liền đi vào một ngõ nhỏ không người, Tô Cẩm bước xuống xe, túm lấy Thủy ca đang ngồi trên ghế lái phụ xuống, đẩy ngã trên mặt đất: "Nói, bây giờ Thạch Bưu đang ở nơi nào?"
"Tôi không biết, tôi không biết. . . . . . Bưu ca từ trước đến giờ rất cẩn thận, sẽ không để cho quá nhiều người biết hắn. . . . . . hành tung của hắn." Thủy ca lắp bắp mở miệng, trên gương mặt ngựa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân như mềm nhũn ra.
Đáy mắt Tô Cẩm dâng lên ngọn lửa tức giận, thổi họng súng: "Tao nhớ mày hẳn biết rõ sự kiên nhẫn của ta, mày không cần nói, mày còn có ba tên đàn em ở trong khách sạn, tao sớm muộn sẽ hỏi ra được."
"Tôi. . . . . . Tôi thật sự không biết." Thủy ca sợ hãi nuốt nước bọt, hắn ta đương nhiên hiểu được, là cô sẽ giết hắn, sau đó sẽ đến lượt đám anh em của hắn.
"Tao đếm đến ba, nếu mày còn không nói cho tao biết, đạn sẽ xuyên qua trán của mày." Nói xong, họng súng được đặt lên trán của hắn một cách chính xác, cô nghiêm túc đếm, "Một, hai. . . . . ."
"Trong bãi đỗ xe. . . . . . Bưu ca ở dãy phố Nam trong một bãi đỗ xe bỏ hoang. . . . . . ." Thủy ca vội vàng mở miệng, quả nhiên làm cho người ta sinh ra sợ hãi là phương thức uy hiếp tốt nhất.
Tô Cẩm nhíu mày, đá hắn một cái, mắng một tiếng: " Đàn ông vô dụng ." Nói xong, ngồi vào xe rời đi.
Trong đồn cảnh sát, lúc này đang tiến hành một cuộc hội nghị khẩn cấp nhưng không kém phần nghiêm túc ,trong phòng họp lớn, ánh đèn máy chiếu đang lóe lên, tiếng đội trưởng đội cảnh sát rõ ràng vang lên ở trong phòng, "Mẹ của Chu Khánh Thành không phải tử vong ngoài ý muốn , mà rất có thể là do đàn em của Thạch Bưu làm, mục đích chính là dụ Chu Khánh Thành từ Mĩ quay trở về, hiện tại Chu Khánh Thành đích thân đề nghị ban hành lệnh bảo vệ, cảnh sát chúng ta sẽ bảo đảm an toàn tính mạng của ông ta sau khi về nước , bây giờ vấn đề là, Chu Khánh Thành là một người con có hiếu, mẹ của ông ta chết thảm trong nhà, theo tính cách của ông ta thì không thể nào ngồi yên để như vậy, con trai ông ta bị Thạch Hổ hại chết, ông ta tìm sát thủ trả thù, hiện tại, mẹ của ông ta bị người của Thạch Bưu sát hại, rất có thể ông ta sẽ liên lạc lại với tên sát thủ kia để trả thù, việc này đối với cảnh sát chúng ta mà nói, là cơ hội tốt để bắn một mũi tên trúng hai con chim."
"Đội trưởng, anh thực sự cảm thấy Chu Khánh Thành còn dám thuê sát thủ giết người?"
"Xét tình hình tài chính của ông ta, tiền không là vấn đề, vấn đề là mẹ của ông ta bị người khác sát hại thảm như vậy, nhất định có thể sẽ báo thù, ông ta có thể có thành công ngày hôm nay , mọi người cho rằng ông ta chỉ là một thương nhân đơn giản như vậy sao? Ông ta có mối thù sâu nặng như vậy nhất định sẽ thuê sát thủ, hơn nữa rất có thể sẽ là tên nữ sát thủ kia."
"Chúng ta nhận được tin tức, hiện tại Thạch Bưu đang ẩn náu trong một bãi đỗ xe bỏ ở Dưỡng Tinh , rất có thể là chờ Chu Khánh Thành trở về nước để đối phó, vốn là chúng ta chuẩn bị bắt người, nhưng hiện tại theo như ý kiến của đội trưởng, chúng ta còn phải dụ tên nữ sát thủ kia xuất hiện." Một cảnh sát hỏi.
"Không sai, mặc dù những kẻ nữ sát thủ kia giết đều là phần tử xã hội đen, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể mặc cho cô ta tự do vi phạm pháp luật, không nhìn thấy sự tồn tại của cảnh sát chúng ta, bây giờ bắt đầu kế hoạch bố trí nhiệm vụ."
"Vâng" Một nhóm cảnh sát tích cực hưởng ứng.
Trong biệt thự xa hoa màu trắng gạo, một thân hình cao ngạo đang dựa trên ghế sa lon bộ dạng lười biếng , lại lộ ra hơi thở nguy hiểm làm cho không người nào có thể lơ là ,cặp mắt thăm thẳm lóe ra tia u ám như lửa địa ngục, ngón tay thon dài ưu nhã cầm tách, lắng nghe người trợ lý đứng đối diện thông báo tình hình.
Nam trợ lý đem máy vi tính để đặt ở trước mặt anh ta, "Lãnh tổng, lấy được tin tức từ cảnh sát quốc tế, bọn họ đã hoài nghi Tô tiểu thư vốn là sát thủ, hơn nữa hai ngày trước đã cử một cảnh sát quốc tế đến hỗ trợ bắt người." Nói xong, ngón tay hắn ở trên bàn gõ nhẹ mấy cái, trên tài liệu xuất hiện một tấm hình: "Tên này là Cảnh sát Quốc Tế có gia thế rất lớn, là một bộ đội đặc chủng đạt được nhiều thành tích cao ở trong nước, sau đó hắn gia nhập INTERPOL, chức vụ trong nước của hắn hiện tại là thiếu úy bộ binh, lai lịch của hắn không nhỏ”.
"Hiện tại cảnh sát có hành động gì chưa?" Lãnh Mặc Phàm nhìn chằm chằm gương mặt trên tấm ảnh, đáy mắt có chút khinh thường.
"Lần này Chu Khánh Thành về nước xử lý hậu sự cho mẹ của hắn, chắc chắn sẽ không chịu để yên cho Thạch Bưu, có thể Tô tiểu thư cũng đã nhận được nhiệm vụ của hắn rồi, trong vòng hai ngày có thể thi hành,mà rất có thể cảnh sát cũng nắm giữ được tin tức này, rất nhanh sẽ có hành động."
Lãnh Mặc Phàm khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt trào phúng một tiếng: " Cô ấy thật sự không biết sợ là gì"
"Lãnh tổng, chúng ta nên làm như thế nào?" Nam trợ lý hỏi.
"Tìm mấy người trợ thủ bảo vệ an toàn của Tô Cẩm.” Giọng Lãnh Mặc Phàm trầm thấp ra lệnh .
"Vậy chúng ta có nên tham dự vào vụ án Thạch Bưu hay không."
"Không cần, chuyện nhỏ này cô ấy sẽ tự mình xử lý, cậu chỉ cần xác định cô ấy không bị cảnh sát bắt, ở thời điểm thích hợp trợ giúp cô ấy chạy thoát là được." Lãnh Mặc Phàm thong thả ung dung nói.
"Dạ, tôi sẽ đi làm ngay."
“ Sau khi xong việc, dẫn cô ấy tới gặp tôi." Lãnh mặc phàm nhướng mày bổ sung một câu, đáy mắt lộ ra một tia mong đợi.