Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 28: Gặp nguy hiểm ở TTTM



Trong trung tâm thương mại (TTTM) sầm uất, hai người ung dung dạo phố. Nam anh tuấn nữ xinh đẹp giống như cặp vợ chồng quấn quít, người đàn ông đi cùng quan tâm xách túi quần áo, ánh mắt say đắm chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh.

“Về thôi!” Tô Cẩm nhìn ra cửa đề nghị.

Lãnh Mặc Phàm khẽ gật đầu, ra ngoài nửa ngày, nhìn cô có vẻ mệt mỏi. Lần này anh đưa cô đi mua sắm mục đích giúp cô giải sầu. Hai người ra khỏi đại sảnh, nhìn bãi đỗ xe rất lớn phía đối diện. Đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh, Tô Cẩm khoác tay Lãnh Mặc Phàm theo bản năng, bước đi cùng anh.

Nhưng mới đi được vài bước thì một chiếc xe con vượt đèn đỏ vọt tới. Cánh tay Lãnh Mặc Phàm kéo cả người Tô Cẩm ôm chặt vào trong ngực. Cũng lúc đó, nghe “bùm” một tiếng, chiếc xe vượt đèn đỏ kia đột nhiên mất khống chế đâm vào mấy chiếc xe rồi lao lên vỉa hè mới dừng lại.

Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm nhìn nhau, đáy mắt đều chứa sự kinh ngạc. Dường như lúc hai người đi về phía bãi đỗ xe thì có một viên đạn bắn xượt qua hai người họ.

Lãnh Mặc Phàm ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe thể thao màu xanh, phóng nhanh sang dốc đường đối diện mới thoát khỏi phạm vi tầm ngắm của tay súng bắn tỉa. Chiếc xe lao vút trên đường, hai người trên xe đều im lặng. Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Mặc Phàm trở lên u ám, sắc mặt giận dữ. Nếu không phải vừa rồi chiếc xe vượt đèn đỏ kia cản một phát súng thay bọn họ thì lúc này chỉ sợ một trong hai người đã mất mạng.

“Xem ra là nhằm vào tôi”. Tô Cẩm nhíu mi nói. Vị trí tài xế trúng đạn chính là chỗ cô đứng.

Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm trầm xuống: “Là hắn.”

Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không phải Lục Thiểu Đình, là một sát thủ khác.” Cô có thể cảm giác được sát thủ này rút súng quả quyết và sắc bén, tuyệt đối không giống tác phong của Lục Thiểu Đình.

Lãnh Mặc Phàm có chút không vui, liếc cô một cái: “Em khẳng định như vậy sao?”

“Trực giác của tôi chưa bao giờ lừa tôi.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, đồng thời cô cũng thấy tức giận. Cô cũng là sát thủ, điều này khiến cô cảm thấy mình quá thất bại.

Xe đi thẳng trở về khu biệt thự. Hai người xuống xe. Lãnh Mặc Phàm cầm điện thoại di động đi đến bên hồ bơi. Tô Cẩm cũng lấy di động ra gọi cho Tương Vinh. Giọng nói trầm thấp của Tương Vinh ở đầu kia hỏi han: “Tiểu Cẩm, làm sao vậy?”

“Cha nuôi, xem ra có người sắp xếp sát thủ mới giết con. Cha tra được manh mối gì của bên kia chưa?

Tương Vinh trầm tĩnh nói: “Có đầu mối mới. Cha tra được nhà buôn vũ khí bị giết ở NewYork, ba tháng trước từng bán ra hai mươi lô vũ khí đến Mexico. Bên kia không có tiền trả nhưng hai bên từng gặp mặt và bị bên bán thúc giục trả tiền nhiều lần, sau đó kết thúc không mấy tốt đẹp. Cha nghĩ người được lợi nhất sau màn nay là bên mua lô vũ khí.“

“Tên “S” kia là ai?” Tô Cẩm nghi hoặc hỏi. Cô cảm giác chuyện này phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều .

“Cha tra được nhà buôn súng ống đạn dược kia có một người em trai, sau vụ đó em trai hắn đã chính thức tiếp nhận mọi chuyện liên quan đến vũ khí của hắn. Em trai hắn cũng hoài nghi đám người Mexico kia nên đang tìm cách tra ra chuyện này. Cha nghĩ bên Mexico đang nghĩ hết biện pháp chặt đứt hướng đi này. S chắc hẳn là một người được lợi ích trong đó, cũng là người liên lạc. Hắn mua chuộc tên thương nhân Ấn Độ để liên lạc với cha. Sau khi giao dịch hoàn thành, hắn giết người Ấn Độ. Hiện tại, người duy nhất biết rõ mọi chuyện cũng chỉ có cha và con. Người hôm nay con gặp, có lẽ là sát thủ mới mà S phái tới. Có thể hắn đã bắt đầu hoài nghi năng lực làm nhiệm vụ của Lục Thiểu Đình.“

“Lục Thiểu Đình từng có cơ hội xuống tay với con nhưng hắn do dự”. Tô Cẩm nói sự thật cho ông biết.

“Cha nghĩ Lục Thiểu Đình cũng nghi ngờ chuyện này nên mới có thể do dự không ra tay”. Tương Vinh bình tĩnh phân tích.

“Vậy con nên làm thế nào bây giờ?” Tô Cẩm có chút phiền não nói.

“Lãnh tiên sinh có sắp xếp nhiệm vụ gì cho con không?”

Tô Cẩm quay đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông anh tuấn kiệt xuất, bĩu môi nói: “Anh ta chẳng giao nhiệm vụ gì cho con cả, nhưng mà suốt ngày ăn chơi vui đùa cùng anh ta ở chỗ này”.

“Ừ, con tiếp tục ở bên anh ta đến khi anh ta tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành”. Tương Vinh dặn dò.

“Vâng”. Tô Cẩm bất đắc dĩ gật đầu.

“Giờ cha có chuyện phải xử lý, liên lạc sau”. Tương Vinh cúp điện thoại, Tô Cẩm nhìn di động. Đột nhiên, ở trên sườn núi xuất hiện tám chiếc xe việt dã màu đen, sau đó hơn hai mươi vệ sĩ mặc đồ đen lần lượt bước ra, vây kín ngôi biệt thự, gió thổi cũng không lọt.

“Tô tiểu thư, bên ngoài nguy hiểm, Lãnh tiên sinh mời tiểu thư vào bên trong nghỉ ngơi”. Một vị vệ sĩ tới mời cô.

Tô Cẩm gật đầu đi vào phòng khách. Trong phòng khách, Lãnh Mặc Phàm vẫn đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu nghiêm nghị giống như mệnh lệnh không thể làm trái. Anh nói xong, quay đầu nhìn Tô Cẩm đứng phía sau, sắc mặt mới dịu đi, trầm giọng nói: “Đừng lo, nơi này rất an toàn”.

Tô Cẩm nhún nhún vai, đương nhiên cô biết. Cô đi đến bên người anh, đôi môi đỏ mọng hôn lên gò má của anh: “Được, đừng nóng giận”.

Lãnh Mặc Phàm bá đạo ôm vai cô: “Một nụ hôn sao đủ?” Nói xong anh cúi người dùng sức hôn cô, hoàn toàn không quan tâm có rất nhiều vệ sĩ đứng ngoài cửa.

Tô Cẩm chìm đắm trong nụ hôn của anh, có chút say mệ. Dường như lần đầu tiên cô cảm giác an toàn từ người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.