Một đêm không nói chuyện, Tô Cẩm nằm nghiêng người ngủ, không cho Lãnh Mặc Phàm gần gũi. Tuy anh có vài lần choàng cánh tay ôm cô nhưng đều bị cô lạnh nhạt đẩy ra. Lãnh Mặc Phàm không biết phải làm sao, khẽ thở dài rồi tự ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Cẩm bị tiếng động ngoài cửa đánh thức. Trong vườn hoa, có một chiếc trực thăng đang hạ cánh. Tô Cẩm đứng dậy mặc quần áo, cô mặc chiếc váy tím bó sát người bước xuống lầu. Màu tím rất kén người mặc, nếu không phải người có khí chất nổi bật thì sẽ trở lên tầm thường. Dáng người Tô Cẩm cao gầy cân xứng, đường cong lả lướt, mặc màu tím cao quý tao nhã, tựa như một đóa Violet trong đêm tối, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xinh đẹp.
Trong phòng khách, Lãnh Mặc Phàm đang ngồi cùng với mấy người đàn ông ngoại quốc trao đổi gì đó. Anh ngẩng đầu nhìn cô bước xuống lầu, ánh mắt thâm trầm khó lường lóe lên kinh ngạc. Nhưng Tô Cẩm lại không nhìn anh, đi thẳng tới bàn rót một ly rượu đỏ rồi xoay người đi vòng qua hành lang tối tăm, tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Đồ ăn tinh xảo bày trên bàn. Tô Cẩm híp mắt nhìn đám người xuất hiện ngoài cửa sổ. Dường như bọn họ đang gấp rút chuẩn bị cái gì đó. Tô Cẩm thầm nghĩ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng cô gọi một vệ sĩ tới hỏi rõ ràng mới biết được, hóa ra Lãnh Mặc Phàm muốn đi tới hòn đảo tư nhân của anh ở vùng biển phụ cận nghỉ ngơi. Đây vốn dĩ là chuyến đi nghỉ vô cùng bình thường nhưng lại có người nhận được tin báo, nói gần đây nước Mĩ có nhóm cướp nhằm vào anh, tuyên bố muốn bắt cóc anh.
Nghe đến đó, Tô Cẩm không khỏi nhếch miệng bật cười, Lãnh Mặc Phàm cũng có lúc sợ hãi sao?
Đang xuất thần thì một bóng người cao lớn đi về phía cô. Lãnh Mặc Phàm đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên hôn vào giữa trán, đồng thời ngoắc tay bảo phòng bếp bưng bữa sáng tới.
“Đang lúc nguy hiểm, vì sao phải chọn ra ngoài nghỉ ngơi lúc này?” Tô Cẩm thuận miệng hỏi. Cô cũng là nữ vệ sĩ của anh, nếu không quan tâm đến an nguy của anh thì vẻ rất không xứng đáng với chức vụ.
Lãnh Mặc Phàm chậm rãi ăn sáng, nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng, uống một ngụm rượu đỏ mới trả lời: “Em cho rằng chỉ một đám bắt cóc mà có thể dọa tôi sợ không dám ra ngoài sao?”
Tô Cẩm nhếch miệng, gật đầu đồng ý: “Khi nào thì xuất phát.” Điểm này của anh rất giống tính cách của cô, càng nguy hiểm càng không muốn lùi bước.
“10 rưỡi.” Lãnh Mặc Phàm đáp lại. Lúc này, ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn thấy lông mi dày của anh chớp động, mũi rất cao, đường môi tuyệt đẹp. Không thể phủ nhận, anh thật sự rất đẹp trai.
Ăn xong bữa sáng, bên ngoài sân lại có ba thêm chiếc trực thăng hạ cánh. Tô Cẩm trở về phòng thu dọn chút đồ. Đến giờ, cô xuống lầu. Lãnh Mặc Phàm đang chờ cô trên trực thăng, Tô Cẩm ngồi vào bên cạnh anh, bốn trực thăng cất cánh nối tiếng nhau, bay về phía bờ biển.
Sáng sớm, đại dương yên tĩnh, nước biển xanh biếc trong suốt, đàn cá nối tiếp nhau có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh mặt trời. Trên trực thăng, Tô Cẩm nhìn mặt biển say sưa. Cô rất thích biển, biển mang lại cho cô cảm giác an tâm, yên tĩnh. Cô nhớ lần đầu tiên giết người, cô nằm một đêm trên biển vắng. Đêm hôm đó khiến cô yêu biển, nằm trên biển không người, cô cảm thấy nhân sinh độc lập (đời mỗi người khác nhau, độc lập với nhau), thế giới này lạnh lẽo cô độc, cho nên giết người cũng chẳng phải tội ác.
Mỗi một sát thủ, nhất định sẽ mượn cớ hợp lí để giết người.
Hai giờ bay trên không, từ xa xa, cô nhìn thấy đảo nhỏ nhô lên đứng vững vàng trên mặt biển. Tuy đảo này rất lớn, nhưng trong đại dương mênh mông, nó chỉ giống như một viên đá nhỏ bé.
Trực thăng hạ cánh xuống sân của biệt thự trên đảo. Nơi này non xanh nước biếc, trên đảo nhưng vẫn cung cấp nước ngọt đầy đủ. Bốn phía xung quanh hòn đảo đều là biển, giống như bồng lai tiên cảnh, không có chút ô nhiễm.
Cô và Lãnh Mặc Phàm đi vào trong biệt thự được trang hoàng lộng lẫy xa hoa, nhất là phong cách màu sắc nhất quán. Đám vệ sĩ bước xuống từ ba chiếc trực thăng, bọn họ bắt đầu nhiệm vụ của mình. Hôm qua chỗ này đã có người dọn dẹp, không có người ngoài.
Lãnh Mặc Phàm đi vào phòng ném túi đồ xuống, mở tủ ra lấy bộ đồ bơi sexy treo trong tủ quần áo đưa cho Tô Cẩm: “Thay đi, chúng ta xuống nước.”
Tô Cẩm nhìn đồ bơi, nở nụ cười: “Chuẩn bị đầy đủ như vậy, xem ra hàng năm anh đều đưa bạn gái tới đây?”
Lãnh Mặc Phàm sửng sốt, lập tức tiến lên ôm thắt lưng của cô, cười nhẹ nói: “Thế nào? Em ghen sao?”
“Tôi chưa bao giờ ghen vì đàn ông.” Tô Cẩm nhướng mày, cố tình phớt lờ đi.
Lãnh Mặc Phàm nhếch mép, có chút không vui. Đúng vậy, cuộc sống của cô không thiếu đàn ông. Nghĩ như vậy khiến trong lòng anh rất khó chịu.
Tô Cẩm mặc xong đồ bơi rồi bôi một lớp kem chống nắng. Lãnh Mặc Phàm choàng khăn tắm (lên vai) bước xuống lầu. Anh cởi trần, dưới thân chỉ mặc quần bơi, vóc người to lớn ngang nhiên hiện ra.
Hai người ra bờ biển, Lãnh Mặc Phàm bước xuống chỗ nước chưa tới ngực anh, quay đầu nhíu mày nhìn cô: “Chúng ta thi đấu chứ?”
“Tỷ thí thế nào?” Tô Cẩm lập tức nhận tín hiệu khiêu chiến.
“Nhìn thấy quả cầu trắng phía trước không? Tới đó đi!” Lãnh Mặc Phàm chỉ vật đánh dấu trôi phập phềnh phía trước.
Tô Cẩm dự tính khoảng 2000m, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Có thể.”
“Thua sẽ bị trừng phạt.” Lãnh Mặc Phàm đảo mắt nhìn khắp thân thể cô như muốn xuyên thấu.
“Bắt đầu đi!” Vẻ mặt Tô Cẩm tràn đầy tự tin, cô sẽ không thua.
Hai người đứng ngang nhau, Lãnh Mặc Phàm khẽ hô: “Bắt đầu” Nói xong, hai ngươi nhảy vào trong nước, ra sức bơi về phía trước.
Hai người cách nhau không đến 2m. Tô Cẩm bị tụt ở phía sau nhưng năng lực bơi lội của cô có thể đạt tới trình độ của quán quân vô địch thế giới.
Cuối cùng, Tô Cẩm bị thua bởi Lãnh Mặc Phàm. Anh nhìn cô đắc ý: “Giờ tôi muốn nhận phần thưởng của mình.” Nói xong, anh bơi tới trước mặt Tô Cẩm, nâng mặt cô lên, hôn mạnh mẽ, đồng thời hai bàn tay không ngoan ngoãn, lần mò khắp người cô.
Tô Cẩm nguyện ý chịu thua, mặc cho anh giở trò. Nhưng trên mặt biển yên tĩnh, cô bị anh ôm hôn chặt chẽ, khiến cô dâng lên cảm giác kỳ quái giống như đời người không hề cô đơn.