Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 33: Bọn bắt cóc



Đảo nhỏ yên tĩnh, tựa như một viên dạ minh châu trên biển, tỏa ra hào quang chói mắt. Từ ngày đầu tiên đến đây, đã yên ổn vượt qua ba ngày, ba ngày qua, gió yên sóng lặng, cũng không thấy tung tích của bọn bắt cóc, còn Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm trải qua cuộc sống như đôi tình nhân.

Ở thế giới này, không tranh sự đời, không có áp lực, không có phiền não, hưởng lạc, nhục dục, hoan ái, triền miên, kích tình bắn ra bốn phía.

Sáng sớm hôm nay, Tô Cẩm mở mắt sau giấc ngủ say, nhan sắc thanh khiết, làn da trắng nõn làm nổi bật lên thân hình hấp dẫn mê người, tỉ lệ hoàn mỹ, giống như kiệt tác xuất sắc nhất của Thượng Đế. Lông mi khẽ rung, nhìn thấy miếng vải rách mắc ở mép giường, cô nhớ lại trận điên cuồng tối qua, trong lòng lại nổi lên dục vọng còn chưa tan hết.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, thân hình cao lớn của Lãnh Mặc Phàm tiến đến, những giọt nước đọng lại trên cơ bụng sáu múi, toát ra sự nam tính mạnh mẽ, người còn ẩm ướt, ngũ quan anh tuấn hoàn hảo không chê vào đâu được, hai con ngươi bất ngờ nhìn thẳng người đối diện. Ánh mắt Tô Cẩm hiện lên sự nghi hoặc, mà Lãnh Mặc Phạm lại mỉm cười tà ác.

"Tắm rửa một chút, chúng ta ra biển." Lãnh Mặc Phàm trầm thấp ra lệnh.

Tô Cẩm khẽ nhíu mi, người đàn ông thật khiến cô không hiểu, rõ ràng còn ở kỳ nguy hiểm, lại vẫn kiểu làm việc độc đoán, hoàn toàn không cân nhắc nguy hiểm của bản thân, nhưng mà sự tự tin này cũng là sức hấp dẫn riêng của anh.

Tô Cẩm mặc đồ thoải mái, áo sơ mi kẻ caro, vạt áo buộc cao quá thắt lưng, khoe vùng bụng hấp dẫn, quần đùi ngắn lộ vẻ phong tình, trên đỉnh đầu cài kính râm xuyên qua kẽ tóc. Cô xách thùng vũ khí, bước lên chiếc ca nô loại nhỏ.

"Chỉ có hai người chúng ta sao?" Tô Cẩm nhìn khoang thuyền trống không, hơi ngẩn ra.

"Cuối cùng tôi cũng có không gian riêng tư của mình!" Lãnh Mặc Phàm nhếch môi, biểu hiện đặc quyền của anh ta.

Tô Cẩm nhún nhún vai, tùy anh ta. Lãnh Mặc Phàm thuần thục điều khiển ca nô, lao ra biển, chạy tới giữa biển rộng vô biên. Một cơn gió biển thổi nhẹ, bầu trời quang đãng không mây, là thời cơ tốt ra biển.

Tô Cẩm tựa vào mạn thuyền, đôi mắt bén nhọn không bỏ qua một chút động tĩnh xung quanh. Nếu thực sự có bọn bắt cóc xuất hiện, Lãnh Mặc Phàm ra biển một mình như vậy, đó chính là cơ hội tốt nhất.

Sau mắt kính, gò má cương nghị của Lãnh Mặc Phàm tựa như đao tước, đôi môi mỏng mím chặt, gương mặt lạnh lùng tỏa ra sự nam tính, ngang ngược và phong độ, khiến người ta có loại cảm giác kiên định vững chắc không thể dùng sức mạnh lay chuyển.

Tô Cẩm thầm nghĩ trong lòng, vệ sĩ đối với hắn mà nói, chắc chỉ để trang trí mà thôi. Chính hắn mới chân chính là nhân vật tinh anh trong giới sát thủ.

Không quá nửa tiếng, bọn họ đã cách hòn đảo khoảng 100 km, cũng có vài hòn đảo không người khác cách đây không xa. Lãnh Mặc Phàm tắt máy, mặc cho cano trôi trên biển. Hắn đi đến tủ lạnh trước mặt, lấy ra hai chai bia lạnh, đưa cho Tô Cẩm một chai.

"Cảnh sắc trước mặt thế nào?" Lãnh Mặc Phàm nhìn phong cảnh trên đảo ở cách đó không xa, cười hỏi.

"Rất đẹp”. Tô Cẩm vuốt mái tóc, thuận miệng trả lời.

"Tặng cho em, thế nào?" Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một câu.

Tô Cẩm ngẩn ra, lạnh nhạt nói: “Tặng hay không là chuyện của anh, nhận hay không là chuyện của tôi, tôi không có hứng thú với hòn đảo đó."

Lãnh Mặc Phàm cũng không tức giận, chậm rãi lên tiếng: “Một hòn đảo như thế này có giá trị rất lớn không thể đoán trước được, ngược lại tôi cảm thấy mua rất đáng giá”.

Tô Cẩm nhìn hai hòn đảo liền nhau này, mãi cũng không nghĩ ra chúng có giá trị ở chỗ nào. Trong đầu nghĩ, xem ra Lãnh Mặc Phàm đi du lịch, cũng chẳng phải để giải sầu, mà là đặc biệt đi để nhìn kế hoạch đầu tư của hắn.

Khi hai người đang yên lặng ngồi uống bia, trên mặt biển an tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng động cơ ầm ầm, sau đó nhìn thấy từ bốn phía của hai hòn đảo, xuất hiện hơn chục ca nô phóng điên cuồng tới chỗ hai người.

Tô Cẩm lập tức mở thùng vũ khí bên cạnh ra, cởi áo sơ mi trên người, bên trong là áo lót chống đạn màu đen. Cô đeo chiếc súng đầy đạn trong túi da vào thắt lưng, trong tay giơ lên bazooka [1] bắn vào chiếc ca nô cầm đầu, chỉ thấy tiếng súng và tiếng hét chói tai vang lên, trực tiếp hạ tên đầu tiên. Tô Cẩm lại tiếp tục ngắm tên thứ hai, cò súng bóp kiên định, tên lái chiếc cano này mặc dù định nhảy ra để trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm bắn chính xác của cô, thuyền hủy người chết.

Lãnh Mặc Phàm đã sớm khởi động ca nô, chạy về hướng ngược lại. Tô Cẩm đi đến đuôi thuyền, nằm rạp người ở trên sàn, bazooka trong tay nhắm thẳng tới ca nô truy kích phía sau.

Một trận truy đuổi kịch liệt diễn ra trên biển, đã có hai chiếc ca nô truy kích tới, cách bọn họ không đến trăm mét, mưa bom bão đạn dồn dập phóng tới.

Tô Cẩm vừa tìm vị trí tốt, bỏ lại bazooka thay bằng súng trường, phản kích trong rừng mưa đạn, rất nhanh trúng vào một tay súng bên trái, viên đạn trực tiếp nổ, tiếng nổ mạnh vang lên.

Lúc này nghe Lãnh Mặc Phàm gầm nhẹ: "Cô tới lái thuyền."

Tô Cẩm không chút nghĩ ngợi trả lời: "Anh đợi ở phía trước, để tôi đối phó." Nói xong, ngắm súng trường thật chuẩn, bắn thẳng tới tên điều khiển bên phải, ca nô lập tức không khống chế được, đâm vào đá ngầm, cháy nổ tung.

Lúc này, Lãnh Mặc Phàm lái ca nô núp phía sau khối đá ngầm lớn, đi ra khoang thuyền, trong tay cầm một khẩu súng có hỏa lực không kém súng trường, nằm xuống bên trái Tô Cẩm, nhắm thẳng tới một chiếc ca nô rồi bóp cò, chỉ thấy ở phía xa trăm mét, viên đạn trực tiếp xuyên qua tên điều khiển, kĩ thuật bắn chính xác, lại tuyệt diệu.

Tô Cẩm khẽ nhếch miệng tán thưởng: "Khá tốt”.

Hai người lấy đá ngầm làm lá chắn, bắt đầu trái phải khai công, làm cho bốn tên còn lại không dám tới gần, xa xa đối diện, lại sợ hãi không tiến lên, hình thành một thế trận giằng co.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.