Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 35: Hung hiểm trên biển



Trung Quốc, căn cứ quân sự ven thành phố T.

Một dáng người cao lớn bước ra khỏi phòng làm việc, mặt mũi kiên nghị đặc trưng của quân nhân mặc dù trong mắt anh ta lóe lên lửa giận.

“Lục thiếu úy, chờ một chút.” Trong hành lang bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

Lục Thiểu Đình đang mở cửa xe thì nghiêng người quay đầu, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đi về phía anh ta: “Tìm tôi có việc gì?”

Người đàn ông trung niên bước nhanh tới, thấp giọng nói nhỏ vào tai anh: “Có người muốn gặp anh.”

Lục Thiểu Đình híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Ai?”

Đột nhiên, người đàn ông đó nở nụ cười quỷ dị, dường như có chút đắc ý nói: “S”. Đối với người ngoài thì đây chỉ là một chữ cái tiếng anh thông thường, nhưng hắn biết nhất định Lục Thiểu Đình không xa lạ gì với chữ này.

Lục Thiểu Đình nhìn hắn, sắc mặt đông cứng, thấp giọng hỏi: “Gặp ở đâu?”

Người đàn ông trung niên thấy anh ta đột nhiên thay đổi thái độ thì nở nụ cười: “Đi theo tôi.” Nói xong, hắn bước tới chiếc xe hơi màu đen, lái xe ra khỏi cổng chính. Lục Thiểu Đình theo sau, vẻ mặt biến hóa nồng đậm. Anh ta rất hứng thú với “S”.

Xe hơi màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc, người đàn ông trong xe có gương mặt “hổ biết cười” (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác), lúc này đang nở nụ cười nham hiểm. Hắn cầm điện thoại lên, nói với đầu dây bên kia: “Cá đã cắn câu.”

“Đưa hắn tới đây.” Đầu kia lạnh lùng ra lệnh .

“Vâng”. Người đàn ông trung niên vội vàng lên tiếng trả lời.

Lục Thiểu Đình đi theo, trong đầu nhớ lại nhiệm vụ hai tháng gần đây. Sau khi trở về, anh lập tức nhận được thông báo của cấp trên, bị thuyên chuyển công tác. Anh lo lắng không biết vì sao mình bị sắp xếp ra nước ngoài, giống như có một lực lượng thần bí sau lưng đang chủ đạo mọi hướng đi của anh vậy. Cũng may thủ trưởng tiền nhiệm lên tiếng biện hộ giúp nên anh mới được ở lại trong nước. Nhưng hôm nay cấp trên lại thông báo cho phép anh nghỉ ngơi ba tháng, từ giờ trở đi, anh không cần tham gia bất kỳ hành động nào nữa.

Trực giác nhạy bén nói cho anh biết, “S” hẹn gặp không phải gặp mặt đơn thuần mà dường như còn ẩn chứa sát khí.

Xe hơi màu đen bắt đầu tách khỏi đường chính, đi dọc theo đường núi hẻo lánh. Đi thẳng đường này hơn 1km tới một vùng biển bí mật. Nơi này dân cư thưa thớt dường như không có người ở. Nếu muốn một người biến mất, đây là nơi tốt nhất.

Hai hàng lông mày dày rậm của Lục Thiểu Đình nhíu chặt lại, ý thức nguy cơ mạnh liệt chưa bao giờ có chiếm cứ lồng ngực. Tuy nhiên chuyện này cũng có điểm nghi ngờ, vì sao S lại muốn giết mình diệt khẩu? Hắn vốn dĩ không hề lộ ra bất cứ hành vi nào khả nghi, trong này, chỗ nào có vấn đề?

Một ý tưởng nhanh như chớp lướt qua trong đầu, Lục Thiểu Đình nóng lòng muốn tìm ra manh mối. Anh lọc toàn bộ kế hoạch trong đầu, chợt nhớ lại lần đụng độ trong nhà để xe, anh đã từng chạm qua điện thoại của tên sát thủ. Dựa vào tính cách cẩn thận của “S”, hắn sớm đã đụng tay trên di động, có thể lần theo tín hiệu. Nếu là như vậy, “S” đã tra ra, ngày đó tín hiệu của anh và tên sát thủ kia trùng nhau, và “S” đã nổi lên nghi ngờ.

Đang lúc suy nghĩ thì xe đã lái được 100km trên đường quốc lộ không người. Giữa dãy nũi xa xa, có thể thấp thoáng thấy được đường ven biển. Chưa quá 20 phút sau, xe hơi màu đen phía trước dừng ở trước một căn biệt thự ven vịnh. Người đàn ông trung niên cười híp mắt đi tới: “Lục thiếu úy, xin mời!

Lục Thiểu Đình kéo vạt áo xuống, giấu súng lục bên trong, gật đầu nói: “Anh dẫn đường đi!”

Người đàn ông trung niên dẫn anh đi theo con đường nhỏ trong rừng rậm một cách thông thạo. Trong rừng cây rậm rạp xuất hiện một bến tàu nhỏ, người đàn ông nở nụ cười: “Chỗ này thả câu rất tốt!”

Lục Thiểu Đình nhếch môi cười, thả câu hay là giết người? (Be: nếu bạn nào đọc Hồ tuyệt mệnh rồi thì biết thả cần câu không có dây không phải câu cá mà là câu tính mạng, chỗ này cũng tương tự như thế)

Dưới bóng cây ở bến tàu giấu một chiếc du thuyền cỡ trung, người đàn ông trung niên đưa tay ra hiệu mời anh, Lục Thiếu Đình bước trên du thuyền. Lúc này, trong khoang thuyền truyền tới tiếng cười.

Lục Thiểu Đình căng thẳng, giọng nói này rất quen thuộc, là “S”. Anh chưa kịp cúi đầu thì thấy hai người đàn ông đang ngồi nói cười. Dường như nghe được tiếng bước chân sau lưng, hai người họ đồng thời quay đầu. Ánh mắt Lục Thiểu Đình sáng ngời đối diện với bọn họ. Cuối cùng, người đàn ông béo lùn đứng gần hắn nhất đứng lên: “Lục thiếu úy, anh đã đến rồi.“

“Tôi nên xưng hô với ngài thế nào?” Sắc mặt Lục Thiểu Đình có chút kính sợ.

“Gọi tôi là Sử tiên sinh đi!” Người đàn ông lớn tuổi đứng dậy, bước đến bắt tay anh.

“Xin chào, Sử tiên sinh”.

“Mời ngồi, lát nữa chúng ta rời bến câu cá, không biết anh có hứng thú hay không?“

“Nguyện ý cùng đi”. Ánh mắt Lục Thiểu Đình bắn ra tia lạnh thấu xướng. Anh đảo mắt qua một lượt, nhìn thấy không dưới mười người núp ngoài lan can, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí hạng nặng.

Sử tiên sinh nhanh chóng phát hiện anh ta đang phòng bị, cười hiền hòa: “Lục thiếu úy đừng quá để ý, gần nhất biển cướp tương đối nhiều, chúng ta cũng chỉ phòng bị mà thôi.“

Lục Thiểu Đình lập tức thả lỏng: “Cần phải như vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.