Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 40: Khiêu khích



Khu nghĩa trang công cộng trong nội địa, không gian yên tĩnh hoang vu, Lục Thiểu Đình mặt không cảm xúc nhìn bia mộ mới xây được đào lên trước mặt, dường như cảm giác cách cả một đời. Chủ nhân ngôi mộ này, chính là anh. Vài ngày trước, anh đi một vòng từ địa ngục để sống lại, mở mắt ra, anh bây giờ chỉ là người vô danh, không còn đảm nhiệm thân phận gì nữa.

Lục Thiểu Đình nắm chặt quả đấm, hai mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo. Lục Thiểu Đình trước kia đã chết, như vậy từ bây giờ, anh sẽ sống với thân phận mới, đưa những người dùng quyền lực quốc gia làm việc xấu ra ánh sáng, một lần nữa tìm lại thân phận trước đây của mình, tìm lại tôn nghiêm của một người quân nhân.

Washington nước Mỹ, vịnh biệt thự khách sạn, đã là vào buổi tối.

Đèn sáng chiếu rọi sáng ngời quang cảnh, ánh sáng ấm áp yên tĩnh, tại hồ bơi trong vườn hoa, một bóng người dưới nước lúc ẩn lúc hiện trong làn nước xanh lam, Tô Cẩm bơi ưu mỹ trở thành cảnh đẹp, bơi được một vòng, cô vẫy tay đạp nước, cuồng dã hất mái tóc dài, một vài ngọn tóc lởm chởm dính lên mặt. Trong làn nước, ngũ quan của cô một nửa bị bóng mờ che lấp, một nửa bị ánh sáng chiếu rọi, yêu mĩ nói không nên lời.

Mà toàn bộ màn này, đều thu vào trong mắt người đàn ông đứng trên ban công tầng 2 biệt thự, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn cô, ngay cả ly rượu đưa tới miệng anh cũng quên mất, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, người phụ nữ này quả nhiên có sức hấp dẫn với anh.

Tô Cẩm quấn thêm một chiếc khăn tắm ngồi ở bên cạnh hồ uống nước lạnh. Dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng đang hướng tới, cô ngẩng nhẹ đầu lên nhìn, chỉ thấy ban công nơi ánh mắt đó truyền đến trống không. Sau đó, Lãnh Mặc Phàm từ trong phòng khách đi ra. Anh tháo khuya, cởi áo sơ mi đen ra, bước vào đường vườn hoa. Cặp ngươi đen phủ đầy u ám, nhưng lại mị hoặc mê người. Anh tùy tiện ném áo sơ mi lên bàn, lao vào trong nước, năng lực và thân thể kết hợp hoàn mĩ. Trong màn đêm, Tô Cẩm sinh ra khát vọng, tự cảm giác được bản thân đang nhìn anh, tựa như sắc nữ đói khát vậy. Cô lắc đầu ảo não.

Lúc này, Lãnh Mặc Phàm đứng ở trong nước, thấp giọng mời cô: “Xuống chứ.”

Dường như muốn đấu lại khát vọng trong lòng, Tô Cẩm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Tôi mệt rồi.”

“Đừng để tôi nói lần hai.” Người đàn ông cường tráng trong nước bắt đầu không thể nhẫn nại.

Quả nhiên là người đàn ông bá đạo, Tô Cẩm đành phải tháo khăn tắm xuống nước, bơi tới bên người anh. Ánh mắt của cô đã bị cặp mắt đen phát ra hơi thở yêu quỷ mê hoặc, gần như có thể dự đoán được hành động kế tiếp của cô. Thân thể của cô bị anh ôm lấy, hai chân vòng lấy thắt lưng anh. Cô ôm bờ vai anh, gục đầu xuống, không kìm lòng được mà hôn lên môi anh, hôn, nhiệt tình và thân mật, chỉ muốn thỏa mãn từ thân thể của đối phương.

Lãnh Mặc Phàm đột nhiên nở nụ cười tà mị, đưa cô đến khu nước cạn.

“Ưm...” Một tiếng than nhẹ, mặt Tô Cẩm nóng lên, anh ở trong này lại.......

“Em chỉ cần hưởng thụ là được.” Lãnh Mặc Phàm nói nhỏ vào tai cô, cầm tay cô di chuyển xuống dưới…Tô Cẩm rất muốn mở miệng mắng anh, chẳng lẽ anh không biết nơi này ngẫu nhiên sẽ có người phục vụ vào sao? Cô cắn chặt môi đỏ mọng, không để mình phát ra tiếng.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy miệng cô, rồi đút một ngón tay vào, giọng nói tà mị sau lưng truyền đến: “Tôi thích nghe tiếng rên của em.” Nói xong, thân thể di chuyển, Tô Cẩm chỉ cảm thấy khoái cảm mãnh liệt tiến vào sâu trong thân thể mình, nhưng cũng đủ làm cho cô khuất nhục .

Đồ đáng ghét!

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, không gian yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại rộn rã phá vỡ, người phụ nữ trên giường ngồi dậy theo bản năng, nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, nhận điện thoại: “Alo.”

Đầu kia truyền đến giọng nam lo lắng: “Tô tiểu thư, tôi là Jack, bây giờ cô vẫn ở cùng Lãnh tổng sao?”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tô Cẩm lập tức nghe ra giọng hắn bất thường.

“Cô gặp phiền toái rồi, có một nhóm cảnh sát đang tới chỗ khu biệt thư, bọn họ tới bắt người hình như là cô. Cô nhanh chóng tách khỏi Lãnh tổng, đi từ cửa ngách ra, chúng tôi có người tiếp ứng cô ở đó.” Đầu kia, Jack vội vàng giải thích.

Tô Cẩm biến sắc, buông điện thoại, cô nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, Lãnh Mặc Phàm sau lưng cũng tỉnh, nheo mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi bị phát hiện, phải tránh ngay bây giờ.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, mặc xong áo T-shirt, quần jean, quay đầu nói với anh: “Tôi đi trước đây, anh tự chú ý một chút.”

Lãnh Mặc Phàm tóc tai sộc xệch, ánh mắt lóe lên nghi hoặc, đành đưa mắt nhìn Tô Cẩm rời đi.

Tô Cẩm nhanh nhẹn xuyên qua các hành lang, cũng không đi từ cửa ngách, mà trèo tường ra, đi tới cửa tiệm cách đó không xa, chui vào một chiếc xe hơi màu đen. Chiếc xe khởi động, nhanh chóng biến mất trên đường quốc lộ.

Trên giường lớn trắng tinh, Lãnh Mặc Phàm không còn buồn ngủ, ngồi gối đầu vào tay trầm tư. Nghe thấy tầng dưới truyền đến tiếng chuông cửa, anh nhíu mày, sớm như vậy đã có người quấy rầy rồi?

Anh mặc quần vào, thân trên để trần đi xuống lầu, qua cửa kính trong suốt, thấy Anna mặc bikini khêu gợi đứng ở cửa, trong tay cầm hai chai rượu, nở nụ cười mê người.

Lãnh Mặc Phàm mở cửa ra, cười hỏi: “Sớm như vậy, tìm tôi có việc sao?”

Anna quyến rũ nhướng mày đáp: “Chẳng lẽ Lãnh tổng cứ để tôi đứng ngoài cửa nói chuyện như vậy sao?”

Lãnh Mặc Phàm né người, tỏ ý mời cô vào. Anna thản nhiên bước vào, trên người vẫn còn đọng những giọt nước trong suốt. Xem ra cô ra vịnh từ sớm rồi mới tới đây, dáng vẻ đó rất mê hoặc người khác. Anna như thiên sứ trên trời, dáng người tuyệt mỹ, có thể nói, bất kỳ người đàn ông nào cũng khó cưỡng lại phong tình lẳng lơ của cô. Dĩ nhiên, Anna đúng là rất hiểu bản thân, nên mới vô cùng tự tin bước vào đây.

“Tiểu Cẩm đi ra ngoài sao?” Anna buông chai rượu xuống, quay đầu thuận miệng hỏi.

Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm thoáng qua chút cười nhạo, nhếch nói: “Trong lòng cô tự biết.”

Anna khẽ run, quay đầu vô tội: “Tôi biết có cảnh sát tới, nhưng không biết là tới tìm Tiểu Cẩm. Tôi sợ anh một mình buồn tẻ nên tìm hai chai rượu ngon mời anh uống cùng.”

Lãnh Mặc Phàm không nói gì mà chỉ cười, muốn nhìn cô ta diễn trò. Anh đến chỗ sopha ngồi xuống, Anna đã rót ra hai ly rượu, yểu điệu đi tới chỗ anh rồi ngồi xuống sát bên cạnh: “Bù lại, đây là rượu ngon tôi đặc biệt chọn cho anh.”

“Cám ơn.” Lãnh Mặc Phàm khách khí nhận lấy.

Anna dùng ánh mắt mơ màng ái mộ di chuyển trên người anh, tấm tắc khen: “Tiểu Cẩm thật có phúc, có thể làm vui lòng Lãnh tổng.”

“Cô ấy là người phụ nữ đặc biết nhất tôi từng gặp.” Lãnh Mặc Phàm mỉm cười khen ngợi.

“Ồ! Không biết tôi so với Tiểu Cẩm, có chỗ nào không bằng cô ấy?” Anna nói xong, ngón tay thon dài xoa đùi anh, sờ vào những chỗ nhạy cảm .

Lãnh Mặc Phàm nheo mắt nhìn đôi tay đang khiêu khích trên người anh, không cự tuyệt, cũng không cho phép. Anna không khỏi mừng thầm, nghĩ rằng anh ngầm đồng ý hành động phóng đáng của mình, giọng nói khàn khàn mị hoặc: “Lãnh tổng, tôi rất thích người đàn ông giống như anh, nếu anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ hết lòng hầu hạ anh cả đời, chỉ cần anh muốn, cái gì tôi cũng làm.” Nói xong, cô buông ly rượu, quỳ trước mặt anh, đôi tay nhẹ nhàng xoa quần sịp của anh......

Ý cười lạnh lùng nơi đáy mắt Lãnh Mặc Phàm bắt đầu rõ ràng, anh đưa tay ngăn cản động tác tiếp theo của cô ta: “Cô rất đẹp, nhưng không phải mẫu người tôi thích. Rượu cô chọn hương vị rất ngon, nhưng không phải khẩu vị của tôi.” Nói xong, anh lạnh lùng đẩy cô ta ra cửa. Đi tới cửa, mở cửa ra, khuôn mặt lạnh băng.

Nháy mắt, Anna mặt mày trắng rồi lại đen, cặp mắt xinh đẹp nổi lên lửa giận do bị ô nhục, nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười: “Xem ra Lãnh tổng không hoan nghênh tôi!”

Lãnh Mặc Phàm cắn môi, ngẫm một chút rồi trả lời: “Tiểu Cẩm rất tôn trọng cô, tôi muốn chúng ta cũng nên tôn trọng cô ấy.”

Nụ cười của Anna dần dần biến mất, cô hơi nhếch môi bước nhanh rời đi, ngực phập phồng thở dốc, cho thấy tâm trạng cô lúc này đang rất bối rồi và tức giận. Trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng ngoan độc, đáy lòng cô ta giận dữ la hét: Lãnh Mặc Phàm, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã ô nhục tôi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.