Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 42: Oán hận



Vịnh biệt thự, tại bãi biển.

Rất nhiều du khách chọn lúc buổi chiều không khí mát mẻ yên ả làm thời điểm xuống nước bơi lội, một thân hình vô cùng gợi cảm bước lên từ trong màn nước biển trong vắt, cơ thể cô dính đầy những bọt nước lấp lánh, bầu ngực không ngừng rung động theo từng bước chân của cô, hấp dẫn sự chú ý của những du khách ở bãi biển.

Anna đảo mắt qua đám du khách, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi, nhìn hắn bằng ánh mắt ve vãn, mặc dù không được hưởng thụ về thể xác… nhưng đối với phụ nữ mà nói, sảng khoái về tinh thần cũng là một vui cực lớn, nhìn những gã đàn ông nhìn mình giống như sói đói, thật là có cảm giác thỏa mãn.

Anna bước đến chỗ băng ghế nghỉ! Cô vừa ngồi xuống, rất nhanh, có hai người đàn ông một trái một phải áp sát thân thể cô và ngồi xuống. Anna cảnh giác nghiêng đầu nhìn chằm chằm bọn họ, mà cả hai người đàn ông cũng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, hỏi: “Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Jennifer hay không?”

Jennifer là biệt danh của Anna trong lần hành động này, cô hơi kinh ngạc nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên. “Hai vị tìm tôi có việc gì sao?”

“Lão đại của chúng tôi muốn gặp cô” Một người đàn ông hạ giọng nói.

Anna nhếch miệng tỏ rõ ý coi thường: “Trước tiên nói tôi biết các anh tìm tôi có việc gì, tôi sẽ suy nghĩ có gặp hay không.”

“Nghe nói hôm qua có nữ sát thủ xuất hiện ở vịnh biệt thự này, cô là người gọi điện báo công an, cô biết sát thủ đó?” Người đàn ông trực tiếp hỏi.

Anna quả nhiên giật mình không nhỏ, cô đã làm việc này một cách bí mật như vậy mà vẫn có kẻ điều tra ra? Cô lập tức trầm mặt xuống nói: “Các anh là ai?”

Hai người đàn ông nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô, lập tức nhận ra sự nguy hiểm tiềm ẩn từ người phụ này, một người vội vàng trấn an: “Đừng lo, chúng tôi không hề có ác ý với cô, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô một chút thông tin về nữ sát thủ đó.”

Trong khi nói chuyện hắn móc từ trong ngực ra một tấm chi phiếu đưa đến trước mặt cô: “Đây là chút thành ý của chúng tôi, nếu cô giúp chúng tôi tìm ra cô ta, chúng tôi sẽ đưa cô gấp mười lần.”

Anna liếc nhìn con số trên tờ chi phiếu, một triệu đô. Cô híp mắt, đáy mắt thoáng qua tia oán hận, nhướng mày nói: “Các anh tìm cô ta làm gì?”

Người đàn ông bất mãn nói: “Cô ta giết đại lão bản của chúng tôi, chúng tôi muốn bắt cô ta “hỏi chút chuyện”.”

Nghi ngờ trong lòng Anna dần sáng tỏ, xem ra lão đại trong miệng bọn họ chính là tên thương nhân buôn vũ khí người Ấn Độ. Cô đã sớm nghe nói em trai của tên thương nhân đó vẫn luôn tìm hung thủ giết anh mình, giờ xem ra bọn chúng đã tìm tới Tô Cẩm. Anna nhếch lên một nụ cười lạnh, Lãnh Mặc Phàm, tôi đã nói sẽ khiến anh phải hối hận vì đã dám làm nhục tôi, tôi khiến anh phải mất đi người con gái mà mình yêu thích nhất. Tôi không có được anh thì anh cũng đừng mong sẽ có được Tô Cẩm.

Oán hận của Anna, ngoài việc bị Lãnh Mặc Phàm cự tuyệt, còn có sự ghen ghét độ kỵ với Tô Cẩm từ khi còn nhỏ. Trong đám nữ sát thủ, Tương Vinh luôn thiên vị cho Tô Cẩm, bất kể là trong huấn luyện hay phân phối nhiệm vụ khi trưởng thành. Sát thủ vốn là nghề vô tình, huống chi những sát thủ bị huấn luyện để trở thành những kẻ vô tình. Anna sớm đã có ý đồ làm phản, cô luôn phải liều sống liều chết mỗi lần thi hành nhiệm vụ, nhìn con số ghi chép, cô thật không cam tâm để người khác biến mình thành công cụ kiếm tiền.

Tuy rằng hiện tại cô không thể thoát khỏi sự chi phối của Tường Vinh, nhưng cô tin chắc có một ngày, cô sẽ có cơ hội rời khỏi tổ chức này, tự lập ra một tổ chức sát thủ của riêng mình, làm một người đứng sau mọi âm mưu, dã tâm trùng trùng.

“Cô suy nghĩ thế nào?” Người đàn ông bắt đầu có chút không nhẫn nại.

“Tôi sẽ giúp các người, nhưng tôi cần ít thời gian.”

“Làm sao chúng tôi có thể tin lời cô?”

Anna cười lạnh một tiếng: “Cùng lắm thì tôi không cầm tiền của các anh, nhưng tôi hy vọng các anh làm sạch sẽ gọn gàng chút, giết được cô ta, chuyện tiền bạc chúng ta sẽ bàn bạc lại.”

“ Tiền không là vấn đề, chỉ cần cô giúp chúng tôi tìm được cô ta.” Nói xong hắn đưa cho cô ta một tấm danh thiếp. “Đây là số điện thoại của chúng tôi, đến lúc đó sẽ liên hệ.”

Anna nhìn lướt qua tờ giấy, cô đã được huấn luyện khả năng nhanh nhạy và độ ghi nhớ cao, chỉ cần 3 giây, bọn họ có thể nhớ bất kỳ một chuỗi dãy số nào. Anna vò nát tờ giấy, ngửa đầu uống hết ly nước rồi rời đi.

Về tới phòng, Anna mở máy tính của mình lên, nhanh chóng gõ ra một chuỗi mật mã, tập trung vào điện thoại của Lãnh Mặc Phàm, chỉ cần hắn gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào, cô đều có thể dễ dàng tìm ra địa chỉ của đối phương.

Trong biệt thự, Lãnh Mặc Phàm buồn bực trong người, cuối cùng vẫn quyết định cầm lên điện thoại trên bàn, đi tới dưới gốc cây trong vườn hoa, ấn dãy số của Tô Cẩm. Anh cần phải biết tình hình của cô bây giờ như thế nào, có an toàn hay không, từ hôm qua rời đi đến giờ cô vẫn bặt vô âm tín, tuy rằng anh biết cô đang trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát, nhưng bên cạnh cô vẫn có rất nhiều nguy hiểm đang rình rập.

Trong phòng Anna, lúc này, màn hình máy tính truyền những đến tiếng tít tít, Anna đang thay quần áo lập tức đến bên máy tính kiểm tra, nhìn thấy việc cô thâm nhập giám sát điện thoại của Lãnh Mặc Phàm bị chặn, cô nhíu mày, điện thoại của Lãnh Mặc Phàm được bảo vệ bằng tường lửa cao cấp, căn bản không thể giám sát.

“Chết tiệt.” Anna thầm rủa một tiếng, tắt máy tính, ánh mắt âm độc nhìn về phía biệt thự của Lãnh Mặc Phàm.

Hiện tại Tô Cẩm đã rời khỏi Washington, nghe tiếng di động kêu, cô cầm máy lên nhìn, cong môi nở nụ cười, trực tiếp bắt máy: “Alo”

“Đang ở nơi an toàn chứ?” giọng nói trầm thấp từ đầu bên kia truyền đến.

“Rất an toàn.” Tô Cẩm lên tiếng.

“Em đang ở đâu.”

“Trên người tôi còn có máy theo dõi của anh, còn sợ không tìm thấy tôi?” Tô Cẩm lên tiếng trêu chọc.

“Nhớ giữ liên lạc” Lãnh Mặc Phàm bá đạo yêu cầu.

“Ừm” Tô Cẩm đáp một tiếng rồi tắt điện thoại.

Bên này Lãnh Mặc Phàm sửng sốt một chút, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trở nên âm trầm, dám gác điện thoại của anh?

Tô Cẩm dừng xe ở một khách sạn bình thường, thức suốt một ngày một đêm cô cần nghỉ ngơi lấy sức. Cô đặt một phòng, sau khi tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, trong lòng có một vấn đề phức tạp khiến cô nghĩ không ra. Lần này là tiệc rượu tư nhân tổ chức, đến cả khách sạn tổ chức cũng được giữ bí mật, vì sao cảnh sát vẫn phát hiện ra cô? Xác suất này thật sự quá thấp.

“ Chẳng lẽ trong số khách mời, có kẻ nhận ra mình?” Tô Cẩm tự lẩm bẩm. Lúc này, cô nhớ tới cái gì đó, cầm lấy di động gọi cho Tương Vinh.

Điện thoại bên kia vừa nhấc cô liền hỏi: “ Cha nuôi, điều tra người tên “S” kia kết quả thế nào?”

“ Vẫn đang tìm hiểu, cha có chuyện muốn nói cho con, Lục Thiểu Đình đã chết.”

“Cái gì?” Tô Cẩm giật mình ngồi dậy. “Hắn chết như thế nào?”

“Bị chết rất đột ngột, nguyên nhân cái chết không rõ, cha chỉ biết có người đã cử hành tang lễ cho hắn, đã hạ táng.” Tương Vinh ở đầu dây bên kia bình tĩnh nói.

Trong đầu Tô Cẩm lập tức hiện lên một khuôn mặt anh tuấn cương nghị, nhất thời cô không thể nào tin được. “Làm sao có thể? Làm sao hắn có thể chết như vậy.” Tâm trạng cô trở nên bi thương.

“Hắn có liên quan tới tên “S”, tóm lại con nên cẩn thận một chút.” Tương Vinh dặn dò.

“Vâng, con sẽ cẩn thận.” Tô Cẩm lên tiếng trả lời, cũng không nói chuyện bị bại lộ thân phận cho ông biết, tránh để ông lo lắng.

“Ở Mỹ con có liên lạc với Anna không?” Tương Vinh đột nhiên hỏi.

“Thật khéo ạ, hai ngày trước chúng con gặp nhau ở bữa tiệc” Tô Cẩm cười nói.

“Vậy nó có nói gì với con không?” Giọng điệu của Tương Vinh trở nên khẩn trương.

Tô Cẩm lập tức nghe ra có điều gì không đúng, cô kinh ngạc hỏi: “Cha nuôi? Làm sao vậy?”

Đầu kia Tương Vinh nở nụ cười: “Lhông có gì, chỉ là quan tâm tới tình cảm chị em của hai đứa một chút.”

“Đương nhiên rất tốt ạ!” Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cười đáp.

Cúp điện thoại, Tô Cẩm nằm trên giường, tâm trạng có chút hỗn loạn. Cô vẫn không thể nào tiếp nhận tin tức Lục Thiếu Đình đã chết, nghĩ đến anh ta từng giúp mình, cô không khỏi cảm thấy tiếc cho anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.