Lúc Tô Cẩm mở mắt ra
đã thấy một nóc nhà đơn sơ, ánh nắng chiếu vào. Cô nằm trên một tấm ván
giường, bên dưới là chiếc chiếu cũ, trên người đắp quần áo nam, vết
thương trên ngực khẽ đau nhói, được băng bó bằng vải trắng, mà cúc áo
của cô mở gần hết, gần như trần truồng.
“Tỉnh?” Từ phía sau vang lên một giọng nói, Lục Thiểu Đình mang theo đồ ăn bước đến.
“Anh băng vết thương cho tôi?” Giọng nói của Tô Cẩm lộ ra sự bực bội .
Lục Thiểu Đình tất nhiên nghe ra mùi thuốc súng trong câu hỏi của cô, anh
buông tay, lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, trong tình thế cấp bách, tôi
không tìm được bác sĩ nữ.”
Tô Cẩm cắn đôi môi đỏ mọng, đành bình
ổn lửa giận, ít nhất anh ta đã cứu cô một mạng. Cô vén quần áo trên
người xuống, che ngực ngồi dậy, đồng thời cài lại áo sơ mi: “Tình hình
bên ngoài thế nào?”
“Đám người Ấn Độ này thuê sát thủ, giờ chúng
đang tìm kiếm chúng ta khắp nơi. Chúng ta không thể nán lại đây quá lâu, phải nhanh chóng rời đi.” Lục Thiểu Đình nói một mạch, rồi đưa cho cô
một ổ bánh bao. Tô Cẩm nhận lấy, ăn xong, uống nước, vết thương của cô
không đáng ngại, viên đạn này xuyên qua người tên kia mới bắn vào người
cô, chỉ là bị thương ngoài da.
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Tô Cẩm ngẩng đầu hỏi.
“Đi về phía Bắc, chỗ đó là núi tuyết cao chót vót, nếu như tận dụng tốt, có thể cắt đuôi bọn họ.”
“Nghe giọng điệu của anh, dường như hy vọng của chúng ta không lớn.” Tô Cẩm híp mắt.
“Theo tôi được biết, lần này đuổi giết chúng ta có ít nhất ba mươi người,
trong tay bọn chúng còn có súng ống, trang bị cao cấp, nếu cô không bị
thương thì còn có cơ hội, bây giờ trên người cô có thương tích, cô nói
hy vọng bao nhiêu?” Lục Thiểu Đình tự giễu.
Đáy mắt Tô Cẩm hiện
lên kinh ngạc, không ngờ thế lực của đám người Ấn Độ này lại lớn như
vậy. Ánh mắt cô buồn bã: “Anh không cần phải đi cùng tôi để chịu chết,
mục tiêu của bọn họ không phải là anh, anh tách ra đi!”
Lục Thiểu Đình nhếch mép, hừ lạnh một tiếng: “Cô cảm thấy tôi là hạng người ham sống sợ chết sao?”
“Nhưng ít ra còn tốt hơn cậy mạnh chịu chết!” Tô Cẩm cười khổ.
Ánh mắt Lục Thiểu Đình nhìn chằm chằm về phía cô, kiên định nói: “Tôi sẽ không bỏ cô lại.”
Tô Cẩm ngẩn ra, ngước mắt lên đón nhận ánh mắt thâm thúy kia, giống như
thấy được quyết tâm sâu trong nội tâm của anh. Trái tim Tô Cẩm khẽ nhảy
nhót, tựa như bị cái gì đụng trúng vậy. Cô hơi nhếch môi, trong lòng
nháy mắt trở nên kiên định.
Tô Cẩm lại nằm trên giường nghỉ ngơi, khi tỉnh lại, sắc trời đã tối. Trong đêm tối, dáng người cao lớn của
Lục Thiểu Đình đưa lưng về phía cô, giống như đang trầm tư, cũng giống
như đang nghe động tĩnh bốn phía.
“Đi thôi.” Anh ta không quay đầu lại, nói.
Tô Cẩm ôm ngực ngồi dậy, vết thương đã cầm máu. Cô theo Lục Thiểu Đình đi
ra khỏi phòng, nhìn anh ta kéo cửa gara để xe lên, một chiếc xe việt dã
bọc thép màu đen xuất hiện, là xe của đám người Ấn Độ kia. Anh ta lái xe đến trước mặt cô, Tô Cẩm mở cửa ngồi vào, nhìn ra đằng sau, bên trong
bày đầy thức ăn nước uống, còn có hơn mười khấu súng trường, cũng là của bọn chúng. Lục Thiểu Đình nhân lúc cô ngủ đã quay lại núi lấy súng .
Xe việt dã màu đen lao ra sân, rẽ vào một con đường núi, lao vào trong
bóng đêm. Lợi dụng ánh sáng màn đêm, bọn họ đi trên đường đá hết sức dễ
dàng. Xe việt dã có lợi thế ở tốc độ, đã được khảo nghiệm qua thời gian
và đường đi, động cơ khỏe, lực bám đất mạnh mẽ, mặc dù đi trên con đường bất cứ lúc nào cũng có thể lật xe nhưng chiếc việt dã này vẫn rất vững
vàng.
“Anh đoán khi nào thì bọn chúng phát hiện ra chúng ta?” Tô Cẩm nắm chặt tay cầm hỏi.
“Chúng ta đã bị phát hiện.” Lục Thiểu Đình nói, vừa nãy phía sau có mấy chiếc
xe đuổi theo, thấy bọn họ đi lên sườn núi thì không theo nữa, nhưng mà
chắc chắn vẫn chú ý theo dõi.
Vết thương của Tô Cẩm nhói đau,
nhưng cô không để ý. Cô nhìn con đường phía trước, kết luận đây là một
con đường núi đá tương đối dài, cho dù xe phía sau đuổi theo thì ở chỗ
như này cũng rất khó mà đuổi kịp được.
Ba giờ trôi qua, bắt đầu
đến đoạn xuống dốc, Lục Thiểu Đình bóp nhanh phanh xe, xe việt xuyên qua khu rừng, xuống chút nữa là một dòng suối lớn, rộng khoảng ba, bốn mét
chảy từ trên núi xuống, chỉ cần đi theo dòng suối là có thể tới chỗ núi
tuyết.
Tô Cẩm quay đầu nhìn, thấy phía sau chỗ giữa sườn núi, quả nhiên có ngọn đèn, đám người Ấn Độ đã đuổi theo tới đây, hơn nữa khoảng cách không xa. Lục Thiểu Đình đạp chân ga, xe đi dọc theo dòng suối.
Hai mươi phút sau, sáu chiếc việt dã hung hãn phóng về phía bọn họ.
Dưới bóng đêm, sáu chiếc xe việt dã phóng với tốc độ tối đa, nhìn cảnh đó
giống như sáu con sư tử truy đuổi một con báo săn mồi, trên lòng suối
rộng lớn trình diễn tốc độ sinh tử.
Mặc dù xe của Lục Thiểu Đình
đi trước, nhưng mà lúc nào bọn họ cũng phải chú ý quan sát tình huống
mặt đường, cho nên tốc độ xe có chậm một chút, để ngừa xuất hiện đầm lầy hoặc vách núi, còn sáu chiếc xe theo sau không có gì e ngại, một mạch
truy đuổi.
Tình huống đã vô cùng cấp bách, đột nhiên nghe thấy
một tiếng “vèo” trong không trung, một quả cầu lửa như sao rơi phóng tới xe bọn họ, Tô Cẩm đang quay đầu bỗng hô lớn: “Cẩn thận ống phóng rốc
két (rocket – đã chú thích).”
Lục Thiểu Đình cũng nhìn thấy từ
kính chiếu hậu, gương mặt tuấn tú đông lạnh, đúng lúc ánh lửa lóe lên,
anh nhanh chóng đánh tay lái qua trái, đồng thời sử dụng cả phanh chân
và phanh tay, phòng trường hợp chết hệ thống phanh, kết quả là thân xe
quay đầu tại chỗ một trăm tám mươi độ, sau đó phóng vút về hướng khác
như một mũi tên. Vừa lái ra ngoài được hai mươi mét, chợt nghe tiếng rít bén nhọn của đạn lửa xượt qua nóc xe, nổ bùm một phát tại chỗ, sóng
kích to lớn ập xuống mặt đất, vô số hòn đá đập vào thân xe, không ngờ
chỉ lực đập như vậy mà suýt chút nữa khiến xe của Lục Thiểu Đình lật
nghiêng qua một bên.
Lục Thiểu Đình thấy không thể chậm nữa, đành đánh cuộc một phen, trầm giọng nói: “Ngồi vững” Nói xong, không quan
tâm phía trước thế nào, tăng tốc độ, vừa đi được một trăm mét, ống phóng rốc két thứ hai phóng tới. Lục Thiểu Đình chuyển hướng, xe đi theo hình chữ “Chi - "之”, mặc dù vài lần thiếu chút nữa thì lật đổ, nhưng dựa vào kỹ thuật vững chắc của anh, nên vẫn bình an vô sự.
Chiếc xe hung hãn phía sau như muốn ép chết bọn họ, hoàn toàn không có dừng lại, bởi
vì mấy lần ngăn trở, bọn chúng đã cách Lục Thiểu Đình khoảng hơn hai
trăm mét, từ tình huống thì thấy, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể
vượt qua hai người.
Lục Thiểu Đình không ngờ bọn chúng lại có vũ
khí hạng nặng như ống phóng rocket, tình hình còn tệ hơn so với anh ta
dự tính. Tô Cẩm cũng cắn chặt răng, hai người đối đầu với hơn ba mười
người, quả thực rất khó tưởng tượng.
Đột nhiên, cách đó không xa
xuất hiện một con sông rộng, đó sông lớn bao quanh chân núi tuyết, nước
sông sâu ít nhất hai mươi mét. Lục Thiểu Đình nảy ra ý hay, đồng thời
lên kế hoạch với Tô Cẩm, bây giờ xem ra phải bỏ xe rồi.
Sáu xe
việt dã không dừng lại một giây nào, vọt mạnh về phía bờ sông. Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình đã sớm có chuẩn bị lúc ở trong xe, mỗi người cầm một
khẩu súng bơi sang bờ bên kia.
Đám xe phía sau không thể đuổi
theo được nữa, từ trong xe, một người mắt tam giác bước xuống, ánh mắt
rắn độc nhìn chằm chằm bờ bên kia, ra lệnh: “Xuống sông đuổi theo cho
tao.”