Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 49: Nghĩ cách cứu người



Tuy trong mắt Lục Thiểu Đình ngập tràn lo lắng, nhưng càng thêm tỉnh táo,anh biết lúc này mình phải thật bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Nhìn chiếcxe rời đi, anh nhớ kỹ biển số xe đó, xoay người rồi bị giải lên chiếc xe khác.

Xe chạy trên con đường u tối, đêm khuya không người, chỉcó đèn đường đổ bóng dài, lộ chút quỷ dị. Xe đi được 2km, khóe miệng Lục Thiểu Đình nhếch lên, anh đạp một cước xuống chân tên sát thủ bên trái, tên thủ đó kêu thảm thiết, đánh một quyền về phía anh. Lục Thiểu Đìnhnghiêng mặt tránh khiến hắn ta đánh trúng vào tên Ấn Độ bên cạnh, tênkia chửi bậy một câu, đánh trở lại Lục Thiểu Đình. Lục Thiểu Đình bịtrói chặt hai tay, không thể đáp trả, lúc đầu tên kia gần áp sát, anhtrùm hai tay qua cổ hắn, đồng thời nghiêng mình sang bên cạnh, hung hăng đạp mở cửa xe, đồng thời buông cổ hắn ta ra, dường như tên sát thủ biết được kết cục của mình, hắn lắc đầu hoảng sợ, Lục Thiểu Đình vẫn đạp cho hắn một cước bắn ra khỏi xe.

Nghe được động tĩnh phía sau, tênsát thủ lái xe cũng hoảng, hắn lái bằng một tay, tay kia với khẩu súngbên cạnh lên đạn, nhưng mà trên con dốc phía trước đột nhiên có mộtchiếc xe tải lớn lao tới, liên tục bấm còi cảnh báo. Sau xe, Lục ThiểuĐình vật lộn với tên sát thủ khác, sát thủ phía trước cố gắng lên đạn,khi phát hiện ra nguy hiểm thì chiếc xe tải kia chỉ còn cách bọn họkhoảng năm mươi mét. Nhất thời, hai tên sát thủ trên xe kinh hoảng, sợhãi đến mức hồn bay phách lạc, Lục Thiểu Đình thấy thế, nhún người nhảyxuống xe không chút do dự.

“Bùm.” Tiếng va chạm kịch liệt vanglên, chiếc xe nhỏ bị đụng giống như con diều trên trời lật qua lật lại,bắn ra xa trăm mét rồi nổ tung.

Lái xe tải bị dọa sợ bỏ chạy,trên đường lớn yên tĩnh, sau khi lăn ra xa hai mươi mét, rốt cục LụcThiểu Đình mới dừng lại, ngoại trừ những vết thương ngoài da chằng chịttrên người thì không bị tổn thương đến xương cốt. Nằm trên mặt đất 2phút, anh mới ngồi dậy, cả người tả tơi, anh lau chút máu trên trán,nhìn quanh cảnh bốn phía rồi đi đến một khách sạn nhỏ.

Ngườitrong khách sạn đã nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ, chờ anh đến gần, có lòngtốt hỗ trợ anh rửa sạch vết thương, rồi cho anh một bộ quần áo sạch sẽ,nhưng đứng chưa đầy hai phút, chợt nghe thấy có người báo cảnh sát, anhđành phải rời đi.

Đi không bao xa, Lục Thiểu Đình liền lấy một chiếc xe, quay trở về sân bay, đuổi theo hướng xe chở Tổ Cẩm vừa rời đi.

Nửa đường, Tô Cẩm bị bịt kín hai mắt, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lao vềphía trước. Xe đi được gần một giờ mới giảm tốc độ rồi ngừng lại, Tô Cẩm bị dắt vào một căn phòng, đồng thời bị trói đứng. Chụp mắt được tháoxuống, trước mắt cô là cái song sắt lớn, bốn phía có mười mấy tên sátthủ, mắt tam giác ngồi trước mặt cô, hắn cười lạnh nói: “Cô cứ chờ ở chỗ này đi! Chờ lão đại đến, cô nói hết những gì mình biết là được.”

“Sau đó các anh sẽ giết tôi?” Tô Cẩm cười lạnh.

“Cô không nói, vậy tôi sẽ giết tình nhân của cô.” Mắt tam giác uy hiếp.

“Tình nhân? A, anh nói người đàn ông kia sao? Không, anh ta không phải tìnhnhân của tôi, anh ta là một gã cảnh sát quốc tế.” Tô Cẩm nở nụ cười.

“Cô nói gì?” Gương mặt hắn nhất thời biến sắc.

“Các anh không có gì có thể uy hiếp được tôi, trừ phi tôi muốn nói, bằng không, các anh uổng phí sức lực rồi .”

“Chẳng lẽ cô không sợ chết?” Mắt tam giác hung tợn nhìn cô chằm chằm.

“Tôi cũng không có ý định còn sống đi ra ngoài.” Tô Cẩm điềm nhiêm trả lời.

Mắt tam giác tức giận trừng mắt: “Tôi không tin không có biện pháp ép cô nói.” Nói xong, thở phì phò rời đi.

Tô Cẩm nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời cũng đoán có lẽ lúc này Lục ThiểuĐình đã thoát khỏi đám sát thủ. Chạy đi, đừng quay lại cứu cô. Cô khôngmuốn lại tiếp tục nợ anh, nghĩ đến đó, trong đầu Tô Cẩm lại hiện lên một khuôn mặt anh tuấn, mặc dù cách nhau mấy ngày nhưng bóng hình này chưabao giờ mờ nhạt, còn cả cảm giác nhớ nhung phiền muộn. Nhưng người đànông như vậy, chắc chắn không phải của cô mà cô cũng không có mạng màhưởng.

Đi một đoạn trong nội thành, Lục Thiểu Đình đã bị lạcđường, anh hoàn toàn không thể tìm ra chỗ của Tô Cẩm. Đột nhiên nhìnthấy một quán nét đêm khuya, anh lập tức dừng xe đi vào, dùng đô-lathanh toán tiền rồi đi tới một chiếc máy tính trong góc, bắt đầu truynhập vào kho tài liệu của cảnh sát Ấn Độ.

Không tới 10 phút đãtruy nhập thành công, trước tiên anh tra xét biển số xe của hai chiếc xe kia. Anh xem lại đoạn video tối nay, chưa đến mười phút đã tìm ra dấuvết, nhưng manh mối chỉ dừng lại đến hết giao lộ, bởi đoạn đường sau đókhông phải thuộc địa phận nội thành. Không sao, thế này cũng đã đủ giúpanh rồi.

Lục Thiểu Đình quay xe, đi theo đúng con đường đó, trong đêm tối, bắt đầu nghĩ cách cứu người.

Bất tri bất giác đã đến khi trời sáng, trong sân bay quốc tế Ấn Độ, lúcnày, Lãnh Mặc Phàm dẫn theo hơn chục vệ sĩ, lúc trên đường đi đã tra rachiếc máy bay mà Tô Cẩm ngồi, còn cả camera trong sân bay, truy lùngtheo suốt dọc đường, đến một giao lộ thì mất dấu vết, đó cũng giống tintức Lục Thiểu Đình thu nhận được.

“Xin hỏi có phải Hall tiên sinh không?” Tài xế tiến lên chào đón.

Jack vội vàng tra xét tài liệu, đây là lái xe bọn họ mờ, anh và Lãnh Mặc Phàm cùng ngồi lên, nói địa điểm khách sạn.

Khi ba chiếc BMW màu đen rời khỏi sân bay, lập tức có một nhóm người cũngnhanh chóng lên xe, theo dõi phía sau. Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở vị trí ghế lái, thấp giọng báo cáo cho đầu dây bên kia: “Andrew tiên sinh, đang theo dõi, hãy chờ tin tốt của chúng tôi đi!”

Nhìn từ trêncao xuống, thấy trên quốc lộ vắng vẻ có ba chiếc BMW chạy giữ khoảngcách, mà phía sau cách đó không xa là bốn chiếc việt dã đang đuổi theo,tạo thành một cuộc chiến truy đuổi.

Người đầu tiên phát hiện có điều không ổn là tài xế, hắn tự lẩm bẩm “Ớ, bốn chiếc xe kia cứ như đang đuổi theo chúng ta?”

Câu nói này lập tức nhắc nhở Lãnh Mặc Phàm, anh quay đầu thì thấy bốn chiếc xe kia đã tới gần, đồng thời phát hiện họng súng vươn ra khỏi cửa xe,anh gầm nhẹ: “Nguy hiểm, nằm úp xuống.” Nói xong liền đè Jack xuống.

Jack càng lo lắng cho an nguy của anh hơn, quát lớn với lái xe: “Bằng tốc độ nhanh nhất cắt đuôi bọn họ.”

Lái xe như mới hiểu rõ tình cảnh nguy hiểm, hắn dẫm mạnh chân ga, xe BMWlập tức tăng tốc phóng đi, mà hai chiếc BMW sau lưng không may mắn nhưvậy, một chiếc bị lật nghiêng, chiếc kia thì bay khỏi cầu, rơi xuốngsông.

“Những người này là ai! Tại sao lại tùy tiện giết người như thế?” Lái xe vừa nói vừa luống cuống chọn đường. Chưa bao giờ gặp phảitình huống như vậy nên đã sớm bị dọa mất hồn.

Lãnh Mặc Phàm lên chỗ ghế lái, nói với lái xe: “Để tôi làm cho.”

Lái xe sợ tới mức không biết làm gì, chỉ có thể dừng xe, đẩy cửa bướcxuống. Lãnh Mặc Phàm ngồi vào vị trí của hắn, đóng kín cửa, nhắc nhởJack sau lưng: “Ngồi vững.”

Lúc này bốn xe truy kích đã tới gần,BMW phát ra tiếng động cơ ầm ầm như sấm, ba giây sau đã phóng ra xa trăm mét. Đồng thời dùng tốc độ tên lửa lao về phía trước, gạt cần số, phanh xe, lại gạt cần số (1), Lãnh Mặc Phàm như biến thành một con ngườikhác, BMW trong tay anh giống một người máy linh hoạt. Sau khi rẽ quamấy chục con đường, bỏ rơi đám xe kia, cuối cùng BMW lái vào một gara để xe tư nhân mới dừng lại.

(1) cần số: bộ phận tăng giảm sức kéo của ô tô.

“Đáng chết.” Lãnh Mặc Phàm hung tợn vỗ mạnh lên tay lái, khuôn mặt tuấn tú đanh lại.

“Lãnh tổng, tôi tìm người tới cứu viện.” Jack bình tĩnh đề nghị.

Lãnh Mặc Phàm trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, động tĩnh lớn như vậy sẽ kinhđộng đám người này, anh cứ tìm một chỗ tránh trước đi, chờ tôi liênlạc.”

“A...... Lãnh tổng muốn đích thân cứu người?” Jack hoảng sợ, đây không phải chuyện để đùa nha!

Đây đúng là ý của Lãnh Mặc Phàm, anh trầm giọng nói: “Liên hệ bên vũ khí, làm cho tôi hay khẩu súng.”

Di động của Jack đột nhiên vang lên, anh vội vàng tiếp: “Alo, tra thếnào?” Đầu kia nói một dãy địa chỉ, Jack cúp điện thoại: “Tra được chỗhiện tại của Tô tiểu thư, trong một xưởng cũ phía tây nam.”

Lãnh Mặc Phàm híp mắt: “Tốt lắm.”

Jack một mực muốn tìm người trợ giúp còn Lãnh Mặc Phàm kiên quyết không đápứng, đến giữa trưa, hai khẩu súng hạng nặng được đưa tới, cùng với haikhẩu súng ngắn và một chiếc xe việt dã bọc thép.

Lãnh Mặc Phàmngồi trên ghế lái, cất mấy khẩu súng, trực tiếp nhấn chỉ đường, chạy vềphía phân xưởng cũ. Jack ngồi sau, mặt mày rầu rĩ, không phải anh khôngtin tưởng ông chủ, nhưng nhìn ông chủ bây giờ như người mất lí trí, bảoanh sao có thể yên tâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.