Trong khách sạn, điện thoại của Lãnh Mặc Phàm reo vang, giọng Jack ở đầu kia truyền đến:
“Lãnh tổng, có tin tốt. Toàn bộ kho hàng đã phát nổ, hàng hóa trong đó
bị phá hủy trong nháy mắt, nhưng có một tin xấu đó là Mạc Kim chạy
thoát.”
“Cái gì?” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi căm tức.
“Chúng tôi tra được Mạc Kim còn có một cứ điểm nữa, là hòn đảo nhỏ cách bờ
biển ba mươi km. Nơi đó là kho dữ liệu của hắn và một đám thủ hạ. Hiện
tại trời đã gần sáng, cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc, tôi nghĩ chúng
ta vẫn nên rút lui trước để đảm bảo an toàn.”
“Lưu lại vài người, những người khác giải tán.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hạ quyết định.
Cúp điện thoại, Tô Cẩm thấy sắc mặt anh không vui, hiển nhiên đã xảy ra
chuyện. Cô híp mắt nói. “Sự việc tiến triển không thắng lợi?”
“Kho hàng thì thành công nhưng Mạc Kim chạy thoát.” Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm
trầm xuống, quay về phía Tô Cẩm nói: “Giúp tôi tra một đảo nhỏ cách
chung quanh bờ biển Tây ba mươi km.”
Tô Cẩm ngồi vào trước máy
tính, thuần thục đăng nhập vào hệ thống vệ tinh, từ bản đồ các quần đảo ở bờ biển Tây cho thấy quanh đó 30km chỉ có duy nhất một đảo nhỏ. Tô Cẩm
lợi dụng vệ tinh chụp hình ảnh thật rõ nét, hình ảnh hòn đảo rất nhanh
hiện trên màn hình vi tính.
“Nơi này là kho hàng được xây dựng dưới lòng đất.” Tô Cẩm nhìn qua liền khẳng định.
“Đây là cứ điểm thứ hai của Mạc Kim, tin tức mới báo tới, rất có khả năng hắn trốn ở đây.”
“Xem ra muốn giết hắn có vẻ khó khăn.” Tô Cẩm nheo mắt nói.
“Trừ phi hắn vĩnh viễn không ra khỏi đảo này.” Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười lạnh.
Ánh mắt Tô Cẩm sáng ngời nhìn chằm chằm bản đồ, hơn nữa còn thử bắt tay
đăng nhập vào hệ thống vệ tinh của hòn đảo để tìm bản đồ phân bố các
tuyến đường trên đó. Mặc dù xâm nhập cần thời gian, Tô Cẩm lại nghiêm
cẩn thực hành, Lãnh Mặc Phàm nhìn cô một cái không nói gì.
Qua
hai tiếng, sắc trời đã dần sáng, Jack gõ cửa bước vào. Anh ta bận rộn cả đêm, mắt mũi cũng thâm quầng, nhưng nhìn có vẻ rất thưng phấn, làm một
việc lớn như vậy có cảm giác rất thành tựu.
“Phía cảnh sát có tin tức gì không?” Lãnh Mặc Phàm hời hợt hỏi.
“Phía cảnh sát hoàn toàn không nghi ngờ chúng ta, tin tức lần này bọn chúng
cướp hàng hóa của chúng ta chỉ có người bên trong bọn chúng biết. Bây
giờ thủ hạ của Mạc Kim người thoát được thì trốn, kẻ thì chết, cảnh
sát không bắt được ai. Cảnh sát vẫn luôn đối địch với Mạc Kim, sớm hận
hắn thấu xương, biết hắn là kẻ hung ác tàn nhẫn. Cảnh sát đoán sự kiện
nổ lần này có liên quan đến tranh đấu trong nội bộ tổ chức của bọn
chúng, đang điều tra theo phương diện này.”
“Tốt lắm.” Khóe miệng Lãnh Mặc Phàm mỉm cười.
“Quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Mạc Kim, chỉ cần giải quyết hắn,
chuyện này sẽ tốt đẹp. Tôi đã lưu lại sáu sát thủ cho Lãnh tổng, bất cứ
lúc nào cũng nghe theo lệnh của anh.”
“Hiện tại tiếng gió (tin đồn) đang mạnh, tạm thời đừng hành động, chờ thời cơ xem thế nào.”
Đúng lúc này, Tô Cẩm ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười. “Thành công.”
“Gì vậy?” Jack bước tới gần, nhìn thấy bản đồ toàn bộ tuyến đường trên hòn đảo hiện lên.
“Rốt cục công phá được phòng tuyến của chúng, tìm được bản đồ hòn đảo, không thể ngờ được trên đó có tới ba kho hàng.” Tô Cẩm xem xét một tấm hình,
là ba kho hàng.
“Tô tiểu thư, cô thật sự quá lợi hại, đúng lúc cần thiết!” Jack khen.
Tô Cẩm nở nụ cười: “Vậy thì anh lấy dùng đi!” Vừa nói chuyện, cô vừa tiếp
tục cẩn thận nghiên cứu, giống như chỗ này cô sẽ phải đi.
Đảo mắt đến ngày hôm sau, Jack cập nhật tin tức mới bên phía cảnh sát từng giây từng phút, tất cả tin tức đều vô cùng có lợi, dường như hoàn toàn không nghi ngờ tới bọn họ. Đối với Mạc Kim chạy thoát, cảnh sát cũng đang
truy tìm. Bọn họ phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, giết Mạc Kim
trước khi cảnh sát tìm thấy hắn, nếu không không thể khẳng định trên tay hắn ta có lưu lại chứng cứ về lô vũ khí lần này của bọn họ không, nếu
có thì rất phiền toái.
Chiều ngày hôm sau, Lãnh Mặc Phàm hạ lệnh
cho sáu sát thủ nhân lúc buổi đêm lẻn vào đảo nhỏ, bắt đầu kế hoạch ám
sát. Lần này Lãnh Mặc Phàm tự mình bố trí, cùng đám người Jack ở một
phòng khách sạn khác chỉ huy đám sát thủ, Tô Cẩm vẫn ở lại phòng cũ.
Chạng vạng tối, một bóng dáng gọn gàng nhanh nhẹn bước ra khỏi khách sạn,
nhận từ tay bảo vệ chìa khóa chiếc xe thể thao màu lam. Xe thể thao như
ảo ảnh hòa vào dòng xe cộ, phóng về phía bến tàu. Trong kính chiếu hậu
hiện ra một gương mặt trầm tĩnh, cặp mắt sắc bén tản ra ánh sáng như
chim ưng săn mồi.
Bảy giờ rưỡi, Lãnh Mặc Phàm đẩy cửa phòng khách sạn, đi về phía phòng ngủ hô: “Tiểu Cẩm, xuống ăn cơm tối với tôi.”
Nhưng sau khi anh nói được mười giây, cũng không thấy trong phòng có
tiếng đáp lại, Lãnh Mặc Phàm chợt nảy lên một dự cảm xấu, anh bước nhanh vào phòng ngủ, quả nhiên thấy tờ giấy hé ra đặt trên mặt bàn, trên đó
có dòng chữ: “Chờ tin tốt của tôi, tôi sẽ bình an trở về.”
“Chết
tiệt, ai cho phép em đi?” Lãnh Mặc Phàm gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng
ra ngoài gọi điện cho Jack. “Tôi muốn anh tra vị trí hiện tại của Tô
Cẩm.”
Jack ở đầu kia lập tức đi làm. Lãnh Mặc Phàm buồn bực bất
an đi đi đi lại trong phòng khách, trong lòng không ngừng lo lắng. Vừa
rồi bọn họ ở khách sạn đã cẩn thận nghiên cứu nhiệm vụ lần này, nhận
định tỉ lệ nguy hiểm là rất lớn, đừng nói thủ hạ của Mạc Kim gây bất
lợi, hơn nữa hắn còn có kho vũ khí, trong tình huống đó muốn ám sát hắn
là không có khả năng thành công. Nếu Tô Cẩm một mình đến đó, nguy hiểm
thế nào có thể đoán trước.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh vội vàng nhận máy. “Tra được không?”
“Lãnh tổng, chúng tôi tra được hành tung của Tô tiểu thư, cách đường ven biển hai mươi kim trên mặt biển, cô ấy đã sắp tới địa điểm mục tiêu rồi .”
“Shit.” Một tiếng chửi thấp, Lãnh Mặc Phàm hổn hển cắn chặt răng, giờ phút này
anh có thể làm gì? Ngoại trừ chờ tin tức của cô, lúc này anh làm bất cứ
chuyện gì cũng sẽ chỉ làm tình cảnh của cô trở nên tệ hơn. Nghĩ đến điều gì đó, anh lập tức cầm điện thoại gọi cho Jack phân phó: “Lập tức thông báo cho toàn bộ sát thủ, nếu gặp cô ấy trên đảo thì bảo vệ an toàn của
cô ấy đặt lên hàng đầu, có thể giết Mạc Kim hay không không quan trọng,
tôi muốn cô ấy bình an trở về, nghe rõ chưa?”