Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 67: Sống sót



Edit: susublue

Nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Tô Cẩm thấy có chút khó hiểu, Anna có hận ý với mình sao? Vì sao? Mình chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với cô, chẳng lẽ thật sự vì lần trước Lãnh Mặc Phàm từ chối lời yêu của cô?

Tô Cẩm không có dư thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này, hiện tại việc cô cần làm chính là mau chóng rời khỏi chỗ này, cảnh sát sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó có khả năng cô sẽ bị phát hiện, trải qua cú ngã vừa rồi, cổ tay trái của Tô Cẩm bị trật, cô chỉ có thể dựa vào tay phải, trượt xuống dưới, cũng may phía dưới rừng cây cỏ mọc um tùm, nên cô không gặp trở ngại gì mà đã xuống được dưới núi, ngay khi cô vừa mới nới lỏng tay ra, trên đầu đã vang lên tiếng còi của cảnh sát, cô chọn một phương hướng, nhanh chóng chạy về phía trước.

Ở trong đại sảnh khách sạn, Lãnh Mặc Phàm vừa mới ra ngoài, trên người mặc tây trang đi giày da bước đi, cử chỉ thong dong tao nhã, cơ thể ưỡn thẳng hấp dẫn ánh mắt nhìn trộm của vài vị tiểu thư trẻ tuổi trong sảnh, vừa mới đi qua một cái tivi trên vách tường, chỉ nghe thấy một giọng nữ hỗn loạn và kích động vang lên.

“Hiện tại vị trí của tôi cách ngục giam mười km ra ngoài núi, nơi này vừa mới xảy ra một vụ nổ dữ dội, toàn bộ cảnh sát phía sau tôi đều gặp nạn bỏ mình, mà lần này phạm nhân đứng ra làm chứng, Jason đã trúng đạn mà chết, vốn dĩ lần này Jason ra tù chỉ muốn làm chứng rằng nghị viện lãnh đạo quản lý chính trị đương nhiệm nhận hối lộ nghiêm trọng, hiện tại, chúng ta tạm thời không biết, là báo thù hay là có người cố ý ra chỉ thị khủng bố nhân viên công chức.”

Chỉ thấy khi nữ phóng viên xốc xếch đứng trong gió nói xong, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói nhỏ vài câu vào tai cô ta, biểu cảm của cô ta lập tức kinh sợ một chút, diienxdafflleqysdnn cô lập tức lên tiếng nói,“Hiện tại cảnh sát phát hiện một chiếc xe rơi xuống núi cách đây một mét rưỡi, rất có thể là xe của sát thủ bị rơi xuống núi bể nát, hiện tại chúng ta đi theo màn hình để biết tình huống.”

Nói xong, chỉ thấy trên màn xuất hiện một hình ảnh hỗn loạn.

Lãnh Mặc Phàm đứng ở giữa tivi, trên gương mặt tuấn tú mê người bắt đầu bất an, khẩn trương, cặp mắt giống như muốn trừng xuyên thủng tivi để nhìn rõ chuyện phía sau, Jack đứng bên cạnh nhìn ra tâm tư của anh, cũng toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ là Tô Cẩm?

Đại khái sau 1 phút, trong tivi xuất hiện khuôn mặt của nữ phóng viên đang lắc lắc ở phía xa, cô kích động chỉ vào một chỗ trên vách núi, video cũng di chuyển theo, chỉ thấy phía dưới núi là một chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn, giọng nói của nữ phóng viên bén nhọn vang lên,“Chiếc xe rất có thể là của sát thủ, nhưng vì sao lại rơi tan nát, thì cảnh sát đang điều tra.” Đang nói, hình như nữ phóng viên phát hiện cái gì đó, trong tivi xuất hiện một ít vết xe rõ ràng, diienxd@nlle//qýdoon cô giật mình mở miệng nói lớn,“Không thể tưởng tượng được, nhìn tình huống trên mặt đường thượng, hình như là xe bị rơi mạnh xuống vách núi.” Nói xong, video nhìn dời về phía chỗ mù mịt dưới núi, dấu vết của xe rất rõ ràng, có một chiếc xe khác đột nhiên lao mạnh ra ngoài, đụng vào chiếc xe trên đường.

Lãnh Mặc Phàm đột nhiên tuyệt vọng khẽ gọi một tiếng, trong mắt u ám,“Tô Cẩm?”

“Lãnh tổng, ngài đừng kích động, có lẽ không phải Tô tiểu thư.” Jack an ủi.

Lãnh Mặc Phàm lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi cho Tô Cẩm, nhưng mà nhanh chóng vang lên giọng của nhân viên tổng đài, không kết nối được, sắc mặt anh âm trầm, mất lý trí, anh khàn giọng nói với Jack đang đứng ở phía sau,“Nhanh điều tra đi.”

Jack bị dọa đến mức chân run lên, xoay người chạy ra khỏi khách sạn, cơ thể Lãnh Mặc Phàm run rẩy một chút, tay không ngừng nhẹ nhàng sờ trán, tin tức này tới quá đột nhiên, nhìn qua màn hình, nếu lúc ấy bị trong xe có người, vốn không có hy vọng chạy thoát, nếu người lái xe là Tô Cẩm... Cho dù ngay cả Lãnh Mặc Phàm tự mình lái cũng không có lòng tin sẽ có thể sống sót trong lúc đó.

“Không thể được, em không thể chết, em tuyệt đối không thể chết được...” Giọng Lãnh Mặc Phàm khàn khàn, cuối cùng rít gào thành tiếng,“Em tuyệt đối không thể chết được...”

“Tiên sinh, xin hỏi có cần giúp gì không?” Một nhân viên khách sạn quan tâm tiến lên.

Lãnh Mặc Phàm cũng không để ý tới anh ta, anh nhanh chân bước ra khỏi cửa khách sạn, anh phải tìm được cô, tìm được cô...

Tô Cẩm ở chỗ nào?

Cô mặc quần áo rách nát lội qua một con sông, đến gần một chiếc xe của một đôi nam nữ đang đậu ngay bờ sông, cũng may trên lưng cô còn có một cây súng ngắn, cô ôm tay trái bị gãy, tóc tai hỗn độn, trên mặt có mấy vết thương, tựa như một ma nữ mới đi ra từ chiến trường.

“Billy...” Là hơi thở gấp của cô gái trong xe, nghe ra đang rất hưởng thụ vui thích lúc này.

Mà người đàn ông đang đè trên người cô lại dùng sức điên cuồng di chuyển, cơ thể lay động va vào sườn xe vang lên tiếng kêu kèn kẹt, nhưng mà, vào lúc này, một khẩu súng u ám đặt ngay vào gáy của anh ta, cô gái đang híp mắt hưởng thụ hoảng sợ hét lên một tiếng,“A.”

Người đàn ông ra sức lên đỉnh, cùng lúc đó lại cảm thấy một thứ cứng cứng đằng sau, anh ôm gáy ngẩng đầu, mới nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt, anh giơ hai tay lên, diienxdaff/"lleqydoon vốn không hề để ý hai người đang trần truồng, cuối cùng anh vươn một bàn tay ra che hạ thân lại, vậy mà, cô gái đứng ở trước mặt anh, trên khuôn mặt chỉ có vẻ nghiêm khắc, cô trầm giọng quát một tiếng,“Xuống xe.”

“Để chúng tôi lấy quần áo đã.” Người đàn ông khẩn cầu.

Mắt Tô Cẩm ra hiệu cho phép, anh ta và cô gái tự mình mặc quần áo rồi nhanh chóng xuống xe, hai người đứng ở trong gió, trơ mắt nhìn xe của bọn họ chạy mất hút, hai người đều khóc.

Đại nạn không chết, Tô Cẩm nghĩ đến hai người vừa rồi, rốt cục tâm trạng của cô cũng khôi phục lại từ trong tuyệt vọng và hoảng loạn, cô mím môi cười, giống như may mắn thoát khỏi bàn tay của tử thần, cứ một lần rồi lại một lần, đã không đếm được bao nhiêu lần cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng mà, sống sót được, luôn là một chuyện đáng được ăn mừng không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.