Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 76: Anna uy hiếp



Edit: susublue

Jack tìm khách sạn trong núi đúng là một nơi tránh nạn cực kỳ an toàn, đã hai ngày, không có cảnh sát đến quấy rầy, khuỷu tay Tô Cẩm đã hồi phục được một nửa, gỡ thạch cao ra, cũng giống như bình thường, nhưng không thể dùng sức và khiêng vật nặng.

Hai ngày qua, ngoại trừ lúc ngồi trong phòng làm việc xử lý công việc, thời gian còn lại Lãnh Mặc Phàm đều đi theo bên cạnh cô, giống bạn trai thân mật, nếu xem nhẹ cuộc chạy trốn trối chết vừa rồi, cuộc sống hiện tại thật giống như cuộc sống của một đôi tình nhân.

Khoanh tay nhìn hoa cỏ được chăm sóc rất xinh đẹp ra ngoài cửa sổ, Tô Cẩm nằm ở ghế trên ghế nhìn đến mất thần, đây là bộ dáng thường xuyên của cô, hai ngày qua, đầu óc của cô có rất nhiều suy nghĩ lung tung, những suy nghĩ này cứ dâng lên giống như triều cường, cô cảm giác mình giống một cô gái hoài xuân, trở nên ưu thương, vẻ bình tĩnh đầy lý trí trong quá khứ đã bị cô quăng mất ngoài không gian, ngày đó ở trong khe núi, Lãnh Mặc Phàm nói muốn kết hôn với cô, kiên định mà thâm tình, những lời nói này đã khiến một người luôn tự cất giấu tình cảm trong một cái hộp, chưa bao giờ thật sự phân tích, tinh tế cảm nhận đoạn tình cảm này từ đầu tới đuôi như cô cảm nhận những ưu thương vui vẻ mà nó mang đến.

Nhưng tất cả đều xảy ra vào sai thời điểm.

Tô Cẩm từng nghĩ tới, nếu xảy ra vào thời điểm khác, có lẽ cô sẽ thật sự đắm chìm và đồng ý với lời bày tỏ thâm tình của anh.

Hiện tại dưới tình huống này, thân là một tội phạm quốc tế, tình cảm của Lãnh Mặc Phàm lại biến thành áp lực và bất an, cô có một dự cảm, bình yên vô sự như vậy sẽ không kéo dài được mấy ngày.

“Lại suy nghĩ cái gì vậy?” Phía sau vang lên tiếng bước chân, cùng với giọng nói trầm thấp khiêu gợi.

Tô Cẩm ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp như được gột rửa dưới ánh mặt trời, thật mê người, diễn//danfflle-,quydd00n quần áo ấm màu vàng làm cho cô như một cô công chúa, ánh mắt nhu hòa không có lực sát thương, người phụ nữ như vậy, sẽ làm cho Lãnh Mặc Phàm mất lý trí, trở nên xúc động.

Anh bước lại đây, nâng mặt của cô lên, hôn xuống giữa trán của cô rồi tới đôi môi đỏ mọng của cô, lưu luyến không rời, hai mắt nhìn nhau, anh thâm thúy đa tình, cô mê ly quyến rũ, dưới nắng ấm giữa trưa, ấm áp mà ngọt ngào.

“Công việc xong rồi sao?” Tô Cẩm ngẩng đầu hỏi.

Lãnh Mặc Phàm ôm cô lên, để cô ngồi xuống bên cạnh,“Việc xong rồi, nguyên ngày hôm nay đều thuộc về em.”

Tô Cẩm nở nụ cười, nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của anh, im lặng không nói, Lãnh Mặc Phàm là người mẫn cảm cỡ nào, anh nhìn ra trong nụ cười của Tô Cẩm cất giấu tâm sự nặng nề, anh nhíu mày nói,“Em còn lo lắng cái gì? Tạm thời bọn họ sẽ không tìm thấy nơi này, Jack đang bí mật sắp xếp cho chúng ta rời khỏi nước Mĩ an toàn, đi đến một nơi cảnh sát không tìm thấy, sống một cuộc sống của hai người chúng ta.”

Tô Cẩm lắc đầu, cảm xúc trong mắt không tiêu tan, ngóng nhìn anh, “Anh thật sự tình nguyện sống chung với tôi ở một nơi không người sao?”

“Em hoài nghi tôi không đủ thật lòng sao?” Lãnh Mặc Phàm hơi hờn giận nhíu mi, vẻ tức giận ở đáy mắt nói đến là đến.

Tô Cẩm cười khổ một tiếng, tự giễu nói, “Ngay cả tôi còn tự hoài nghi mình, có thể trốn cả đời này hay không.”

Lãnh Mặc Phàm nâng cằm của cô lên, bắt buộc cô nhìn thẳng vào hai mắt anh, thấy rõ sự cố chấp và tình yêu nhiệt liệt trong ánh mắt anh, nóng bỏng mà chân thật như vậy, Tô Cẩm nhìn anh, tim lại giống như bị cái gì đó hút ra, càng nhìn Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng, cô càng cảm thấy sợ hãi, không biết bắt đầu từ khi nào, cô để ý người đàn ông này, tựa như anh để ý cô vậy.

“Thấy rõ chưa?” Lãnh Mặc Phàm thấp giọng hỏi.

Tô Cẩm dựa vào trong lòng anh không tiếng động, ngón tay thon dài kéo lấy áo sơmi anh, hơi dùng sức, giống như là đang đấu tranh trong tình yêu, nhưng đáy lòng đã giác ngộ, người yêu của cô, cô nên bỏ hết mọi thứ để bảo vệ anh, chỉ đơn giản như vậy.

Cảm giác được Tô Cẩm dùng sức ôm, rốt cục khóe miệng Lãnh Mặc Phàm cũng mỉm cười, anh giang hai cánh tay ôm cơ thể cô gái nhỏ vào trong lòng, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán của cô.

“Khụ...” Một tiếng ho nhẹ ngắt ngang sự yên bình giữa trưa.

Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm đồng thời quay đầu lại, thấy được vẻ mặt xấu hổ của Jack ở cửa, anh không có xoay người rời đi, hiển nhiên anh có chuyện quan trọng muốn tìm Lãnh Mặc Phàm, Tô Cẩm buông anh ra, Lãnh Mặc Phàm mỉm cười trấn an cô một chút, đứng dậy đi cùng Jack.

Tô Cẩm nhìn theo, vừa vặn thấy được vẻ mặt lo lắng của Jack trước khi ra khỏi cửa, giống như đã xảy ra chuyện gì rất quan trọng, tim Tô Cẩm đang bình thường đột nhiên thắt chặt.

Lãnh Mặc Phàm rời đi không đến mười giây, một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên dồn dập, diễn[dànll3quy1""đôn Tô Cẩm hoảng sợ, mắt cô nhìn bình hoa bên cạnh điện thoại, đột nhiên ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh sắc bén, cô đứng dậy dùng tiếng anh trả lời điện thoại, nhưng mà, bên kia lại có một giọng tiếng trung chuẩn vang lên, vẫn là một giọng nữ mê người, “Hi, Tiểu Cẩm, cô khỏe không?”

Kinh ngạc ba giây, giọng của Tô Cẩm bình tĩnh mà lạnh nhạt,“Là cô.” Là giọng của Anna.

Đầu bên kia vang lên vài tiếng cười duyên dáng lạnh lùng,“Nghe thấy tin cô còn sống, thật không biết tôi nên vui hay thất vọng nữa!”

Tô Cẩm chậm rãi nói một tiếng,“Khiến cho cô thất vọng rồi.”

“Tiểu Cẩm, cô thật thông minh, tôi có thể tìm được cô, đương nhiên biết cô đang ở cùng với ai, xem ra cô rất yêu anh ta.” Đầu bên kia vang lên giọng tra xét thẳng thắn đầy sảng khoái của Anna, trong giọng nói có chút khó tin.

“Chuyện này không liên quan đến cô.” Giọng Tô Cẩm lạnh đến không độ.

“Chậc chậc, tôi vừa nói cô thông minh, nhưng xem ra cô vẫn rất đần độn, tôi nghĩ dựa vào thân phận cao quý của Lãnh Mặc Phàm thì không thể ở cùng một chỗ với tội phạm quốc tế được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.