Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 77: Quyết định



Edit: susublue

Tô Cẩm nhăn mày, đột nhiên cô hiểu được ý của Anna, cô không khống chế được nên vội vàng hỏi,” Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Tiếng cười đắc ý của Anna vang lên,“Xem ra cô rất yêu anh ta, cứ muốn bảo vệ anh ta như vậy  sao?”

“Chuyện của chúng ta không liên quan đến anh ấy, tốt nhất không nên kéo anh vào.” Tô Cẩm tức giận quát, tim lại không kìm nén được thắt chặt lại.

“Sở dĩ Lãnh Mặc Phàm có thành tựu hôm nay, ngoại trừ tác phong quả quyết của anh ta, thủ đoạn mạnh mẽ, đương nhiên đắc tội không ít người, cô nghĩ lại đi, hiện tại có bao nhiêu người muốn nhìn vương tử thương trường như anh rớt xuống đài chứ? Tôi không chỉ nắm giữ danh sách đối thủ làm ăn của anh ta, mà tôi còn biết anh ta có thân phận thương nhân buôn bán súng ống đạn dược phi pháp.”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Giọng nói của Tô Cẩm bắt đầu run rẩy, cô không dám tưởng tượng thủ đoạn mà Anna sẽ dùng để đối phó với Lãnh Mặc Phàm.

“Rất đơn giản, rời khỏi sự bảo vệ của anh ta, làm một vụ giao dịch với tôi.” Anna bình tĩnh trả lời thẳng thắn.

“Rời khỏi anh ta tôi có thể làm được, nhưng giao dịch, muốn giao dịch cái gì.” Tô Cẩm mạnh mẽ kéo lý trí trở về.

“Đến Los Angeles, tôi sẽ nói vụ giao dịch này cho cô biết.” Anna cười nói.

Sao Tô Cẩm có thể không biết mục đích của cô? Rời khỏi Lãnh Mặc Phàm, đến Los Angeles, diễn[dan2//l33"quyd00n có lẽ người ở đó chờ cô không phải Anna, mà là cảnh sát quốc tế, là cái chết, Tô Cẩm im lặng ba giây, bình tĩnh đáp,“Được, tôi đi.”

“Nhất định không được nói cho Lãnh Mặc Phàm biết hướng đi của cô, cô biết hai người rời không thể rời khỏi phạm vi giám thị của tôi mà.”

Tô Cẩm hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, bình tĩnh nói, “Sư tỷ, cô không thể tha cho cha nuôi sao? Tôi có thể khuyên cha nuôi không gây phiền toái cho cô.”

Ở đầu bên kia Anna im lặng vài giây, đột nhiên giọng nói rất kiên định,“Ông ta sẽ không bỏ qua cho tôi, ông ta còn sống một ngày, tôi sẽ vĩnh viễn không thể bình an.”

“Thật ra điều cô sợ không phải cha nuôi đuổi giết cô, mà là cô muốn giết cha nuôi để nâng địa vị cho tổ chức mới của cô đúng không?” Tim Tô Cẩm lạnh lùng, cô đã sớm đoán được Anna sẽ không khinh địch mà đồng ý như vậy, cô chỉ muốn thử lòng cô thôi.

“Đây là một con đường không có lối về, cô không nên hận tôi, cô và tôi có thân phận trái ngược nhau, dù có là ông trời cũng không thay đổi được, điều duy nhất tôi có thể làm chính là cho cô được chết một cách thoải mái nhất.” Anna nói xong, quyết đoán ngắt điện thoại.

Mặt Tô Cẩm không chút thay đổi buông điện thoại xuống, đôi mắt chán nản lập tức u ám như tro tàn, giống như có cái gì đó chặn hơi thở của cô lại, cô chống bàn, ánh mắt sợ hãi, thống khổ, lo âu, còn tuyệt vọng như vậy.

Nhanh như vậy đã tới rồi? Nhanh đến mức một giây trước cô còn đang khát khao một cuộc sống vui vẻ cùng anh, mà một giây sau lại tuyên bố cô phải chết, trong suy nghĩ của cô chưa từng trống rỗng như vậy, Lãnh Mặc Phàm là người bảo vệ cô, cô cũng là điểm yếu trí mạng của anh, mà Anna bỉ ổi đã lợi dụng điểm này.

“Tôi phát hiện em rất thích ngẩn người, đây cũng không phải là một thói quen tốt.” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam quen thuộc.

Tô Cẩm phản xạ có điều kiện giấu đi sự đau khổ trong mắt, cong khóe miệng lên, nở một nụ cười phản đối,“Anh cũng quá bá đạo, ngay cả suy nghĩ của tôi cũng muốn chiếm đoạt.”

Lãnh Mặc Phàm đi tới, anh vẫn tuấn mỹ mê người như cũ, nhìn không ra chút áp lực, giống như ở trên người anh, dù trời có sập xuống cũng không thể làm cho anh sợ hãi, anh nhún vai, từ chối cho ý kiến,“Nếu ai phát minh ra dụng cụ có thể nhìn thấu suy nghĩ, thật ra tôi muốn dùng trên người em, để xem thử rốt cuộc trong đầu em nghĩ về tôi như nào.”

“Điều này không thể nào, tôi cũng không muốn biến thành người trong suốt ở trước mặt anh, ít nhất tôi có suy nghĩ của tôi.” Tô Cẩm tùy ý trêu ghẹo, đi đến trước mặt anh ôm hông anh hỏi,“Jack tìm anh có chuyện gì? Tôi thấy hình như anh rất vội.”

“Công việc đáng ghét.” Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, mắt hơi long lanh, nhưng lại cho người khác cảm thấy anh không thoải mái.

Tô Cẩm nhìn mắt anh, tâm trạng càng trở nên nghiêm trọng, chẳng lẽ Anna đã hành động rồi sao? Nếu chỉ là công việc, Lãnh Mặc Phàm sẽ không buồn bực như vậy, diễn-,,dàn;lle3quys/donn nhất định là chuyện gì đó rất khó giải quyết.

“Tôi muốn uống cà phê em pha.” Lãnh Mặc Phàm cúi đầu nhìn cô, tính tình tùy hứng như một đứa nhỏ.

Tô Cẩm nở nụ cười, đi qua phòng bên cạnh, thuần thục pha cà phê, nhưng mà, vừa mới bưng cà phê ra, đã thấy Jack mở cửa một nửa đi vào, thăm dò nói, “Lãnh tổng, xe đã chuẩn bị xong.”

Tô Cẩm hơi giật mình, nhìn Lãnh Mặc Phàm,“Hai người muốn đi ra ngoài sao?”

Lãnh Mặc Phàm có chút bất đắc dĩ buông tay, nhếch môi nói,“Có chuyện tôi phải tự mình đi giải quyết, đêm nay sẽ không trở về.”

Tâm trạng Tô Cẩm trầm xuống, xem ra cô đã đoán đúng, Lãnh Mặc Phàm gặp phiền phức, hơn nữa phiền phức còn không nhỏ, có liên quan tới mình sao? Cô đặt cà phê ở trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn cử chỉ tao nhã của anh, gương mặt anh hé ra đường cong tuyệt đẹp làm tim người ta đập nhanh, đôi mắt anh được phủ một màu đen thâm trầm, hấp dẫn khiếp người, đồng thời, cũng mê người, nhưng lúc này, lại bao phủ một cảm giác nghiêm trọng khó hiểu.

Jack đứng ở cửa không có đi vào, nhưng anh có chút lo lắng, rốt cục Lãnh Mặc Phàm cũng uống xong cà phê, buông cái tách, cười với Tô Cẩm,“Chờ tôi trở lại.”

“ Ừ.” Tô Cẩm gật đầu, đứng dậy, nhìn bóng dáng cao ngất của anh, cô không kiềm chế được sự xúc động, ôm lấy anh từ phía sau, Lãnh Mặc Phàm kinh ngạc quay đầu, vội hỏi,“Làm sao vậy?”

Tô Cẩm ngẩng đầu mím môi cười nói,“ Không bỏ được anh, không được sao!”

Lúc này trái tim Lãnh Mặc Phàm mới bình tĩnh lại, vừa rồi Tô Cẩm dùng sức ôm, không hợp với cử chỉ bình thường của cô, anh nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì với cô, anh bóp cái mũi xinh xắn của cô,“Ngoan, sẽ không để em chờ lâu.”

“Ừ.” Tô Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tâm trạng lại sụp đổ, cô chỉ có thể thầm nói với anh câu hẹn gặp lại, hoặc là không bao giờ có thể gặp lại nữa.

Lãnh Mặc Phàm không khỏi vui vẻ, sờ mái tóc mềm mại của cô,“ Sao hôm nay con báo nhỏ của tôi lại trở nên nhu thuận như vậy?”

“Anh nói ai là con báo nhỏ, tôi không phải là động vật.” Tô Cẩm phản bác một câu, cố hết sức khiến mình không để lộ tâm tư.

Lãnh Mặc Phàm cười ha ha, nhanh chóng hôn trộm lên miệng của cô một cái, bước nhanh ra ngoài cửa, Tô Cẩm ở phía sau không khống chế được bước chân, đi theo vài bước, cuối cùng, dừng lại, khuôn mặt nhu thuận bị nỗi đau khổ chiếm cứ, cô ôm ngực, cố nén sự đau đớn trong lòng, rốt cục cô phát ra một tiếng cười tự giễu, thứ cô muốn không phải là kết quả như này sao? Bảo toàn thân phận và danh dự của anh, để cho anh tiếp tục trở thành vương tử chói mắt trong giới kinh doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.