Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 79: Tâm tư khác



Edit: susublue

Trong thư phòng được trang hoàng thanh lịch, bộ trưởng bộ tư pháp thật sự đánh giá người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở đối diện, đáy mắt đầy kinh ngạc, thật không dám tin với độ tuổi của anh, lại có được thành công như thế, chỉ sợ anh là người giàu có trẻ tuổi nhất trên thế giới.

“Hall tiên sinh, cà phê của ngài.” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, bàn tay nhỏ bé đưa một ly cà phê thơm lừng qua.

“Cám ơn.” Lãnh Mặc Phàm mỉm cười với cô.

Mặt cô gái hơi đỏ lên, đôi mắt như đá quý quyến luyến nhìn khắp mặt anh, Ross ở bên cạnh cười giới thiệu,“Con gái của tôi Sarah, con bé có một nửa dòng máu Trung Quốc, bà ngoại con bé là người Trung Quốc.”

“Khó trách có vẻ đẹp đông phương.” Lãnh Mặc Phàm nhìn qua làn da trắng nõn nhẵn nhụi của cô gái đối diện, khen.

“Cám ơn, Hall tiên sinh cũng là người đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, có sức quyến rũ của đàn ông đông phương.” Sarah không chút che dấu vẻ ái mộ của cô.

Ross cười ha ha, nhìn Sarah như nhìn bảo bối, đây là đứa con gái duy nhất của ông, diễn;da2nnll3Quy1/d00nn hết sức cưng chiều cô, khi Sarah tiến vào, ông đã thấy con gái hâm mộ Lãnh Mặc Phàm, nhưng ông nhìn không thấu suy nghĩ của người đàn ông tuổi trẻ trước mắt.

“Ross tiên sinh, tôi nghĩ tư liệu các người thu được là một hiểu lầm, tôi cũng không phủ nhận đôi khi có dùng một ít thủ đoạn đặc biệt để quản lý công ty, nhưng các người muốn nói tôi cấu kết buôn bán súng ống đạn dược, chuyện này tuyệt đối là bịa đặt.” Lãnh Mặc Phàm kiên quyết, bình tĩnh nhìn người đàn ông uy nghiêm ở đối diện.

Ross trầm ngâm một chút, cười rộ lên,“Hall tiên sinh, cậu là một người rất có danh tiếng, nhất cử nhất động của cậu đều tác động đến tình hình thế giới, kinh tế phát triển, có thể nói, chúng tôi rất tín nhiệm cậu, cũng tuyệt đối không vì một ít tin đồn, mà hoài nghi một doanh nhân bình thường như cậu, về điểm này cậu có thể yên tâm.”

“Cảm ơn bộ trưởng đã tín nhiệm tôi.” Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười, nhưng lại che giấu đi ba phần.

“Điều này rất chân thật đáng tin, nhưng, người càng thành công càng nhiều điều thị phi, đây là chuyện khó tránh khỏi.” Ross gật đầu.

Ý cười ở khóe miệng Lãnh Mặc Phàm càng sâu sắc, anh nhìn đồng hồ, kéo lại tây trang,“Đêm khuya quấy rầy, tôi thật có lỗi, xem ra tôi phải về rồi.”

Ánh mắt Sarah quýnh lên, đứng dậy nói,“Ba ba, đã trễ thế này, nếu không thì để Hall tiên sinh nghỉ ngơi ở đây một đêm đi!”

Ross ngạc một chút, ông không nghĩ con gái sẽ đưa ra lời yêu cầu lỗi thời như vậy, ông cười ha ha hỏi,“Nếu Hall tiên sinh không vội, tôi thật muốn giữ cậu ở lại một đêm.”

Lãnh Mặc Phàm híp mắt đảo qua khuôn mặt đầy kỳ vọng của Sarah, lễ phép từ chối,“Tôi còn có chuyện muốn xử lý, lần sau nhất định sẽ đến thăm.”

“Tất nhiên như thế, không tiện giữ lại, tôi có chút mệt mỏi, Sarah đưa Hall tiên sinh ra cửa.” Ross nhìn về phía con gái.

Sarah lập tức vui vẻ đứng dậy, nói với Lãnh Mặc Phàm,“Mời đi bên này.”

Đi xuống cầu thang xoắn ốc, đứng ở trong đại sảnh, Sarah có chút khẩn trương xoa tay, hỏi Lãnh Mặc Phàm ở trước mặt,“Hall tiên sinh, tôi có học tiếng trung một khoảng thời gian, có thể nói cho tôi biết tên tiếng trung của anh là gì không?”

Lãnh Mặc Phàm quay đầu nhìn cô thật sâu, thấy chút thú vị, nhếch môi cười,“Lãnh Mặc Phàm.”

“Lãnh Mặc Phàm.” Sarah thấp giọng nhớ kỹ, tiếng trung cũng thật lưu loát, cô nở nụ cười,“Tên này thật dễ nghe.”

“Cám ơn.” Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười hàm xúc.

Sarah rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mê người như bầu trời đêm kia, biểu cảm của cô đêm nay đều trong trạng thái kích động, giống như ở trước mặt người đàn ông này, cô không bình tĩnh được, cô vội vã muốn biết nhiều hơn về anh, hiểu biết sâu hơn một ít, ngay cả cô cũng khó tự kiềm chế mình.

“Cám ơn đã chiêu đãi.” Lãnh Mặc Phàm mở miệng nói xong, đi ra khỏi đại sảnh, đi về phía khu vườn màu màu vàng ấm áp, Jack đã chờ anh ở một nơi nào đó.

“Lãnh tiên sinh......” Sarah đuổi theo phía sau, hỏi có chút vội vàng,“Chúng ta còn có thể gặp lại sao?”

“Tin là sẽ có cơ hội.” Lãnh Mặc Phàm xoay người bỏ lại một câu, bước nhanh về phía Jack, hiện tại trong lòng anh đầy nỗi nhớ nhung, nhớ Tô Cẩm đang ơ cách anh hai trăm mét.

Ở lầu hai của biệt thự, Ross khoanh tay nhìn cảnh tượng dưới lầu, quay đầu cầm lấy tư liệu trên bàn rồi nhìn thoáng qua, tối hôm qua tư liệu này được đưa cho ông, trên tư liệu cho thấy Lãnh Mặc Phàm thật sự liên quan đến việc mua bán súng ống đạn dược, nhưng theo như ông đoán thì sợ chỗ tư liệu này chỉ là một góc trong núi băng thôi, thế lực anh thật sự sâu không lường được.

“Ba ba......” Sarah đẩy cửa đi vào, vẻ mặt đầy vui vẻ.

Ross thuận tay quăng tư liệu vào ngăn kéo, nhìn con gái đầy yêu chiều,“Có phải có  chuyện gì muốn nói với ba không?”

Sarah có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất thẳng thắn biểu đạt tâm tư của cô, “Ba ba, con cảm thấy có lẽ con đã yêu, ba có biết từ nhỏ đến lớn, con vẫn tìm không thấy được người đàn ông làm cho con động lòng, rất nhiều người nói con đặt mắt cao hơn đầu, thật ra con chỉ chưa gặp được người có thể khiến tim con đập nhanh thôi...... Nhưng đêm nay, con nghĩ con đã gặp được rồi.”

Ross nhìn vẻ kích động trên mặt Sarah, nhưng đáy lòng ông không cảm thấy vui vẻ, Diẽn,,:d@fnnlle["quy11d00ncon gái lớn lên dưới sự bảo vệ của ông, ông biết rõ bề ngoài con bé mềm mại, nhưng lại có một tính cách cố chấp bướng bỉnh và kiên cường, chỉ cần là chuyện cô quyết định cô sẽ cố gắng theo đuổi, nhưng chuyện này, ông lại muốn mở miệng khuyên cô buông tay, cô vốn không biết người đàn ông cô thích là dạng người gì, tự nhận là đã gặp vô số người, nhưng đối với người đàn ông này, lại như một đám sương mù dày đặc, khiến ông nhìn không thấu.

“Ba ba, ba cho rằng anh ấy có thích con không?” Sarah đột nhiên lộ vẻ mặt không tự tin, đây là cảm giác sợ hãi bình thường của những người đang yêu.

“Sarah của ba là cô gái đẹp nhất thế giới, không ai không thích.” Ross mỉm cười nhìn con gái.

Sarah vui vẻ đi một vòng, tiến lên ôm ông,“Con nhất định sẽ làm anh ấy thích con.”

Phía Nam Los Angeles, trên đường núi cách thành phố tám mươi km, ở khúc cua, một chiếc xe hơi chạy cực nhanh, gió lớn thổi ào ào, làm rối loạn mái tóc dài hỗn độn của người phụ nữ, chỉ có đôi mắt mạnh mẽ như hổ báo, kiên định.

Mà cách Tô Cẩm mười mét trên đường núi, một chiếc xe khác cố hết sức theo dõi cô, cảnh sát trên xe vừa thông báo vị trí, vừa lo lắng thúc giục,“Nhanh đến hỗ trợ tôi, tôi sắp mất dấu của cô ta rồi.”

Dưới màn đêm, một chiếc xe chiến đấu màu đen như chim ưng xẹt qua phía chân trời, chạy về phía dãy núi im lặng mà thần bí, tốc độ cực nhanh, như tên lửa, trên xe, mấy đôi mắt chú ý nhìn điểm đỏ chuyển động trên màn hình, có người đoán,“Theo vị trí của cảnh sát này, nữ sát thủ cách anh ta mười mét, chắc hẳn cô ta đến thị trấn lân cận.”

“ Có liên lạc được với cảnh sát địa phương không?” Lục Thiểu Đình trầm giọng hỏi, đáy lòng đã có rất nhiều nghi vấn, vì sao Tô Cẩm hội đột nhiên xuất hiện ở đây? Với sự cẩn thận của cô tuyệt đối sẽ không để cho mình lâm vào vòng vây bắt.

“Đã liên hệ được rồi, chỉ cần cô ta tiến vào trong nội thành, chúng ta có thể biết phương hướng của cô.”

Chiếc xe chiến đấu màu đen xẹt qua bầu trời đêm như tia chớp, bay từ trời cao xuống thị trấn nhỏ này.

Xe Tô Cẩm chạy vào thị trấn, cô xem hướng dẫn, cô cách chỗ Anna chỉ có hai mươi km, Tô Cẩm cố ý thả chậm tốc độ ở đầu đường, hai chiếc xe theo đuôi, phía sau khúc quẹo lóe lên ánh đèn xe, khóe miệng Tô Cẩm hơi hé ra, đôi mắt lạnh lùng liếc qua con đường, đáy mắt của cô lóe lên một ít xảo trá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.