Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 84: Theo đuổi



Edit: susublue

Không giờ, tiệc rượu sắp kết thúc, tân khách bắt đầu rời đi, sau khi Lãnh Mặc Phàm khiêu vũ với Sarah xong, liền vào một căn phòng mà mình đã thuê để nghỉ ngơi, mãi cho đến trước khi mọi người đi hết mới xuất hiện, anh biết rõ, biểu hiện của anh đêm nay cũng đủ để khiến Sarah ái mộ anh, mà đương nhiên anh cũng biết chọn thời điểm thích hợp để xuất hiện, lúc nào nên rời đi, mới có thể mê hoặc phụ nữ thành công.

Quả nhiên, lúc Lãnh Mặc Phàm xuất hiện ở cửa đại sảnh, liền thấy Sarah đứng ở dưới ánh đèn hành lang, hình như đang chờ người nào, biểu cảm hơi nóng lòng mất mát, đến khi bóng người cao lớn của Lãnh Mặc Phàm xuất hiện ở trước mặt cô, cô giống như tìm được cứu tinh vậy, cả người đầy sức sống.

Lãnh Mặc Phàm đi qua chào hỏi,“Sarah tiểu thư, sao còn chưa đi?”

“Tôi...... Tôi đang đợi ba.” Sarah hoảng hốt nói, thật ra ba đã sớm ở trên xe.

“Đêm nay chơi vui không?”

“Vui, có Lãnh tiên sinh làm bạn, đêm nay là lúc vui vẻ nhất.” Sarah có cách thể hiện tình cảm nóng cháy của những cô gái phương Tây, cũng có vẻ kín đáo đặc biệt của cô gái phương Đông, cô cũng là một cô gái rất đáng yêu.

“May mắn được quen biết người cao quý, tao nhã giống Sarah tiểu thư, là vinh hạnh của tôi.” Lãnh Mặc Phàm cười rộ lên, cực kỳ sáng lạn mê người.

“Nếu Lãnh tiên sinh không vội rời khỏi Washington, có thời gian cùng ăn một bữa cơm hay không?” Sarah bắt đầu chuẩn bị cho lần gặp mặt tiếp theo.

Lãnh Mặc Phàm trầm ngâm một chút, thấy hơi có lỗi nhìn về phía cô,“Chỉ sợ tạm thời không được, đêm nay tôi phải rời khỏi nước Mĩ.”

Sarah sợ run một chút, nhưng vẫn nở nụ cười,“Vậy sao. Là tôi mời quá đường đột, chờ lúc có thời gian rồi gặp mặt đi!” Khi nói chuyện, mắt của cô còn có chút thất vọng.

Lãnh Mặc Phàm mỉm cười, gật đầu với cô một cái, quay đầu liếc mắt nhìn Jack một cái, đi thẳng ra xe bọn họ, trong một phút xoay người đó, Sarah cảm thấy hơi mất mát, cô biết, cô muốn đi vào trong lòng Lãnh Mặc Phàm, chỉ có một đêm như vậy là không đủ, Lãnh Mặc Phàm không giống những người đàn ông mà cô quen, diễn;[daffn<lle3>quy1/d00n tâm tư anh sâu không lường được, anh có rất nhiều hàm ý, thâm trầm làm cho cô không nắm chắc được.

Lãnh Mặc Phàm ngồi vào trong xe, chuyện đầu tiên là kêu Jack đưa máy tính cho anh, anh tự mình dò tìm camera ở sân bay, tuy rằng phương pháp tìm kiếm này tốn thời gian, nhưng anh cũng nhẫn nại mà làm.

Bên cạnh Jack mở máy tính ra trước mặt anh, mở camera, vừa chuẩn bị xong, điện thoại của anh vang lên tiếng tin nhắn, anh vươn tay cầm lấy mở ra xem, chỉ liếc mắt một cái, anh liền đưa cho Lãnh Mặc Phàm,“Tô tiểu thư chuyển một món tiền về đây.”

Lãnh Mặc Phàm sắc bén nhìn chằm chằm, chỉ thấy vài con số ghi chép lại trên màn hình, mười tỷ Đô la chuyển vào sổ tiết kiệm của anh, sắc mặt anh hung ác nham hiểm khó coi, trầm giọng nói,“Có thể tra được địa chỉ gửi đến hay không.”

“Chỉ sợ không được, thiết lập mật mã cao cấp, rất khó tra.” Jack lắc đầu.

Lãnh Mặc Phàm buồn bực nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hung hăng đấm vào khung cửa sổ, phát tiết lửa giận lúc này của anh, mục đích Tô Cẩm làm như vậy quá rõ ràng, muốn hủy bỏ giao dịch này.

“Nghĩ biện pháp liên lạc với Tương Vinh cho tôi, giao dịch này tôi không đồng ý hủy bỏ.” Lãnh Mặc Phàm tức giận nói.

Washington đèn sáng chói mắt, mà ở trên đảo, lại tối đen mù mịt, ánh đèn màu vàng ấm áp, soi sáng bóng dáng nhàn nhạt, Tô Cẩm về tới phòng, hai ngày qua, cô đều không ngủ được, nhưng lúc này, cô cũng không buồn ngủ, ngược lại, lòng của cô còn có chút dao động, mặc dù kiên quyết rời khỏi Lãnh Mặc Phàm, nhưng muốn thật sự quên được anh, còn cần thời gian, người đàn ông này đi vào lòng của cô quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn khó mà thoát ra được.

Tô Cẩm đi đến cửa sổ phía trước, rót một ly rượu mạnh ra uống hết, cô rất muốn tìm biện pháp gây tê mình, ít nhất lúc nhắm mắt lại, sẽ không thấy nụ cười và bóng dáng của Lãnh Mặc Phàm.

Ngày hôm sau, Tô Cẩm phơi nắng một ngày trên bãi biển, hoàn toàn thả lỏng mình, chạy trốn lâu như vậy, cô rất cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi, Tương Vinh nhìn cô như vậy, cũng đau lòng vì cô, thú tiêu khiển, im lặng, đây là cách biểu hiện cảm xúc của Tô Cẩm, Tương Vinh có lòng tin, cô nhất định sẽ trở lại là cô của trước kia.

Amy và Ivan cũng vụng trộm đoán tâm tư của Tô Cẩm, nhưng, các cô đều nghĩ đến, hiện tại Tô Cẩm đang rối rắm chuyện tình cảm, nhưng lại không biết Tô Cẩm có chìm sâu vào đó không.

Ở bên cạnh bể bơi, Tô Cẩm quay đầu liền thấy hai con mắt nhìn chằm chằm cô, cô buồn cười hỏi,“Hai người nhìn chị làm gì?”

“Không...... Không! Bọn em chỉ cảm thấy lâu rồi không gặp sư tỷ, muốn nhìn một chút thôi.” Ivan giải thích.

Tô Cẩm ngẩn ra, trong mắt đầy nghi hoặc, cô đang luống cuống, Ivan ngượng ngùng nở nụ cười, không nói nữa, Amy ở bên cạnh tiếp tục câu chuyện đến,“Sư tỷ, có phải chị phiền não về chuyện tình cảm không?”

Tô Cẩm ngẩn người, đôi mắt xẹt qua một chút vẻ né tránh, “Tình cảm là chuyện chúng ta cần kiêng kị nhất, nhớ kỹ, sau này dù gặp người đàn ông như thế nào, đều không nên động tâm.”

“Vậy sư tỷ, chị động tâm với Lãnh Mặc Phàm sao?” Ivan tò mò hỏi, trên cái đảo này quá nhàm chán, các cô lại mới là thiếu nữ hai mươi tuổi đầu, đương nhiên là có bản tính thích tám.

Tô Cẩm híp mắt nhìn mặt biển xa xăm, xưa nay cô không phải một người giỏi nói dối, cũng không thích trốn tránh vấn đề gì, cô gật đầu,“Động lòng.”

“Vậy sau này sư tỷ có tính toán gì không?”

“Không có gì để tính, tình cảm không thuộc về chúng ta, hai người hiểu chưa?”

“Nói thì nói như vậy, nhưng sư tỷ thật sự bỏ được sao? Em xem qua ảnh của Lãnh Mặc Phàm, anh ta là thật sự là một người vĩ đại nha!”

“Không có gì là không bỏ được, đây là ý trời, không có kết quả thì chính là không có kết quả.” Tô Cẩm kiên quyết nói, ba giây sau, giọng nói của cô đầy chua sót nói,“Cho dù trả giá, biết rõ không có kết quả, cũng phải mạnh mẽ thu lại, nếu không, sẽ tự hủy diệt cả hai.”

Amy và Ivan liếc nhau, đáy lòng đều hiểu được, Tô Cẩm vẫn không bỏ xuống được, tuy rằng bên ngoài cô cố tình kiên định, nhưng trong giọng của cô cũng biết, cô còn đang đấu tranh.

Đèn rực rỡ chiếu sáng, sao Bắc Đẩu lóe lên ở phía chân trời xa xôi, ăn giờ cơm chiều, Tương Vinh có việc đi ra ngoài, để lại ba nữ tử tự giải trí ở trên đảo, Amy và Ivan là vui vẻ nhất, các cô có thể không cần nhìn đến ánh mắt nghiêm khắc của cha nuôi nữa, các cô cũng có thể tự mình làm chút gì đó.

Amy đang chơi trò chơi, bắn nhau kịch liệt, Ivan thì xem tin tức, cô thích thu thập của những người giàu có trên thế giới này, tất cả mọi tin tức về bọn họ, đây cũng là công việc mà Tương Vinh giao cho cô, có lẽ có một ngày, các cô sẽ đứng ở bên cạnh những người này, làm vệ sĩ cho một gã xuất sắc nào đó.

“A......” Ivan mở một tấm hình ra, kinh ngạc trừng mắt, ngoắc tay ra sau nói,“Amy, lại đây, lại đây.”

“Vội cái gì! Đang lúc quan trọng.” Amy nói một câu, không hề động đậy.

“Nhanh lại đây, cô nhìn cái này xem.” Ivan trừng mắt nhìn cô một cái, ý bảo cô nhanh lại đây.

Amy đành phải dừng trò chơi sắp vượt ải thành công, oán giận đi lại,“Cái gì! Kêu như kêu quỷ vậy.” Nói xong, vòng qua bả vai Ivan đến màn hình máy tính trước mặt, vừa nhìn thấy, cô cũng kêu lên một tiếng,“Trời ạ, không phải là sự thật chứ!”

“Đều đã ôm ôm ấp ấp, chẳng lẽ là giả sao?” Ivan chế giễu nói, liếc mắt nhìn Amy,“Muốn  nói cho sư tỷ biết không?”

“Đương nhiên phải cho chị ấy xem, bây giờ chị ấy còn đang hao tổn tinh thần vì cái người đàn ông kia, mà anh ta lại ôm người phụ nữ khác vào trong ngực rồi, ai nha, đàn ông thật sự không có một ai tốt.”

“Cô cũng không thể nói như vậy, ngoại trừ cha nuôi ra.”

“Tôi đi kêu sư tỷ.” Amy nhanh chân đẩy cửa bước ra ngoài.

Tô Cẩm đang ở trong phòng đọc sách, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cô nhíu mi nói,“Chuyện gì?”

“Sư tỷ, chúng ta có cái này muốn cho chị xem, chị mau ra đây.” Amy ở ngoài cửa kêu lên.

Tô Cẩm đóng sách lại, dù sao cô cũng không có đọc, đứng dậy mở cửa, Amy kéo cô đi đến phòng Ivan, Tô Cẩm nghi hoặc đi theo cô, đáy lòng có chút tò mò rốt cục là tin tức quan trọng gì mà lại làm cho Amy gấp như vậy.

Tô Cẩm bị kéo đến trước máy tính, nhìn màn hình máy tính theo bản năng, nhưng mà, chớp mắt một cái, đồng tử của cô trợn to, không dám tin vào hình ảnh đôi nam nữ đang ôm nhau, đặc biệt là hình ảnh phóng to phía dưới, diễn(daffn,<lle3>;quy1""/d00n gương mặt tuấn mỹ như vậy, ôn nhu thâm tình, mà cô gái dán vào trong lòng anh, tinh xảo xinh đẹp, cao quý tao nhã, nụ cười hạnh phúc trên mặt cô không lời nào có thể miêu tả được, tấm hình này đã biểu đạt thẳng thắn, đây là một đôi nam nữ rất yêu nhau.

“Sư tỷ, chị còn hao tổn tinh thần vì loại người này sao? Chị nhìn anh ta đi, chị mới rời đi không bao lâu...... Anh ta liền......” Amy còn chưa nói xong, Ivan ở bên cạnh đã kéo cô, ngăn cô nói tiếp, đồng thời ánh mắt liếc bảo cô câm miệng.

Amy quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô cực kỳ khó coi, tinh thần cả người sa sút rất nhiều, mà đôi mắt đẹp lại đầy vẻ thất vọng, lúc này biểu cảm của Tô Cẩm thật sự đố kị và phẫn nộ, hình ảnh trước mắt cực kỳ chói mắt, giống như một lưỡi dao bén nhọn, mạnh mẽ đâm vào linh hồn cô, cô cảm thấy những thứ chồng chất mấy ngày đều đổ sập ầm ầm.

“Thì ra đối phương là thiên kim Bộ trưởng bộ tư pháp của nước Mĩ, quả nhiên thân phận cao quý.” Amy nói thầm, cảm thấy bất bình thay Tô Cẩm.

Tô Cẩm nhíu mày, thở dồn dập,“Hai người tiếp tục chơi đi, chị trở về phòng.” Nói xong, như đang trốn tránh, bước nhanh ra cửa.

“Xem ra sư tỷ vẫn động chân tình, nếu không, sẽ không thương tâm như vậy.” Ivan lắc đầu nói.

Tô Cẩm vọt vào trong phòng, ngay cả cửa cũng không đóng, cô cả người tựa vào khung cửa, mắt ở dưới ngọn đèn, nước ngân ngấn bên trong, nhưng lại không có chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp không có một chút cảm xúc, bàn tay nắm lấy cửa, bất giác gắt gao nắm thành quyền, cả nửa ngày, Tô Cẩm thở một hơi thật sâu, gục đầu xuống, hai giọt nước mắt trào ra ngoài, rơi xuống mặt đất, Tô Cẩm kinh ngạc nhìn hai giọt nước mắt này, cô cột lại mái tóc dài xốc xếch, mạnh mẽ lau nước mắt, lại mở mắt ra, ánh mắt ngoại trừ lạnh nhạt, không còn gì nữa.

Tô Cẩm ở đây vài ngày vẫn không thể bỏ được tình cảm, vào lúc này lại trở nên không còn giá trị, thì ra muốn quên một người, là phải nhìn thấy họ đả thương mình, đây mới là biện pháp hiệu quả nhất, phương pháp lãng quên nhanh nhất.

Tô Cẩm đi đến trước cửa sổ, lấy một điếu thuốc ra khỏi ngăn kéo, đồng thời cầm một chai rượu ra ngoài, đi đến bãi biển, mặt biển đen sâu thăm thẳm rít gào trong gió đêm, gió thổi từ bốn phía, thổi rối loạn mái tóc dài của cô, tung bay trong không trung, một tia lửa chợt vụt tắt, đôi môi đỏ mọng khiêu gợi phun ra từng làn khói thuốc, bóng ma bao phủ trên mặt của cô, không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ thấy đôi mắt tối đen lạnh lẽo như nước, như không có chút tình cảm nào trong đó.

Tô Cẩm không thích hút thuốc, vì sẽ bị sặc, nhưng cô thích uống rượu, đủ mạnh, xóa bỏ khói thuốc xông vào mắt, cô giơ bình rượu lên, đổ vào cổ họng mình, cơ thể cô đứng thẳng tắp, hương rượu bay ra xa.

Đêm nay trôi qua, tất cả đều quay về chỗ cũ, không còn gì để do dự nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tương Vinh mới trở về, lần này ông đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, giao dịch thành công, chỉ cần một người đi chấp hành.

Triệu tập ba đứa con gái nuôi đến trước mặt, Tương Vinh từ từ kể chuyện đàm phán tối hôm qua, giúp tổ chức hắc bang lớn nhất Malaysia giết hai kẻ phản bội, Tương Vinh còn chưa nói xong, chỉ nghe một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên,“Con đi.”

Ba con mắt kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ ngồi một mình ở sô pha, mà đối phương lại chỉ thản nhiên nhướng mày,“Con muốn đi làm nhiệm vụ.”

“Tiểu Cẩm, con vừa mới trở về, không cần vội vã bôn ba như vậy.” Tương Vinh khuyên nhủ.

Tô Cẩm kiên trì nói,“Cha nuôi, con nghỉ ngơi đủ rồi.”

Amy và Ivan liếc nhau, trong lòng biết rõ ràng.

Tương Vinh cũng thấy sát khí và sự phẫn nộ khó hiểu trên người Tô Cẩm, tuy rằng ông nghi hoặc, nhưng ông không hỏi nhiều, gật đầu nói,“Được rồi! Tư liệu ở trong này, hoàn thành trong vòng 3 ngày.”

Tô Cẩm đứng dậy đi qua cầm lấy tư liệu rồi lên lầu, lúc bóng lưng của cô biến mất ở hành lang, Amy mới vụng trộm nói chuyện tối hôm qua cho Tương Vinh nghe, Tương Vinh nghe xong, ngược lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, có thể thoát khỏi chuyện tình cảm, điều này rất quan trọng với tiền đồ trong tương lai của Tô Cẩm.

Trở lại trong phòng, Tô Cẩm đóng cửa xong liền nằm ở trên giường xem tư liệu, đối phương là hai gã sát thủ hắc bang, trộm một trăm ngàn Đô la rồi bỏ đi, trước mắt đang lẩn trốn, vị trí ở một hòn đảo không người ở phía Đông Malaysia.

Giữa trưa, Tô Cẩm lái một chiếc ca nô đi ra ngoài, Amy và Ivan ở hoa viên nhìn cô rời đi, đột nhiên Amy nở nụ cười,“Xem ra năm nay hai người này không có vận mạng rồi, đụng phải nữ thần đang phẫn nộ của chúng ta.”

Nước Mĩ, Los Angeles.

Trong căn phòng xa hoa, Lãnh Mặc Phàm không nề hà dò xét camera, mỗi một đoạn phim đều nhìn kỹ không bỏ qua, trong hai ngày này, anh dành hầu hết thời gian để làm chuyện này, Jack số khổ phải xử lý công việc thay anh, vừa mới nhận một cuộc điện thoại giùm anh, ngẩng đầu mệt mỏi nói với Lãnh Mặc Phàm,“Lãnh tổng, vừa rồi nhận được điện thoại của Spark, kế hoạch thu mua có khả năng sẽ phải hoãn lại, lão già Andrew ngoan cố không chịu ký hợp đồng, hơn nữa còn đang gom tiền, trả nợ cho con của ông ta.”

“Đối mặt với tình huống này, chắc cậu biết phải làm thế nào, còn hỏi tôi sao?” Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng liếc anh một cái, có vẻ không hề thấy phiền não.

Jack không nói gì quay đầu lại, đương nhiên anh biết làm như thế nào, Lãnh Mặc Phàm đã sớm có kế hoạch, đối với dãy núi kim cương này, lúc trước để cho gia tộc Andrew thiếu hai mươi triệu Đô la, mục đích chính là để cho ông ta trả nợ không mua nổi núi, mà hiện tại, việc Jack phải làm chính là bỏ ra ít tiền vận dụng quan hệ, để những người có khả năng cho gia tộc Andrew vay tiền tách khỏi vụ này, mà việc dùng thủ đoạn, Lãnh Mặc Phàm thích nhất là mạnh mẽ áp chế người khác, điểm này Jack vẫn không ủng hộ.

Mắt Lãnh Mặc Phàm vẫn không rời khỏi màn hình, trong phút chốc, anh vỗ bàn một cái, khẽ gọi một tiếng,“Rốt cục để cho tôi tìm được em rồi.” Chỉ thấy đoạn phim ngay chỗ cửa khẩu, anh thấy một bóng người quen thuộc đang kiểm tra vé, tuy rằng mặt người phụ nữ này không nhìn thẳng vào màn hình, nhưng Lãnh Mặc Phàm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Cẩm, cho dù ở trong màn hình cô mặc váy dài thẳng, cởi bỏ vẻ gợi cảm, nhưng lại làm cho tâm anh biến động không ngừng.

“Tìm được Tô tiểu thư chưa?” Jack vui vẻ thò đầu sang xem.

Lãnh Mặc Phàm cắn chặt răng, có chút căm giận nói,“Cuối cùng cũng để cho tôi tìm được.”

“Tô tiểu thư đi Malaysia sao? Cô đi tới đó làm gì?”

“Mặc kệ thế nào, lập tức liên lạc người bên kia cho tôi, phải tìm cho ra vị trí của cô.” Lãnh Mặc Phàm lạnh giọng hạ lệnh.

“Dạ, nhưng Lãnh tổng, không phải anh nên cho tôi thêm chút tiền lương chứ! Đã một năm rồi tôi không có ngày nghỉ.” Jack buông tay nói, nhưng lại nhận lại một ánh mắt lạnh lùng sắc bén, anh chỉ phải than thở một tiếng,“Số mệnh của tôi thật khổ.”

“Còn nữa, đặt cho tôi một vé máy bay đi Malaysia nhanh nhất.” Lãnh Mặc Phàm không nhìn anh kêu khổ, trầm giọng ra lệnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, tin tức chuyến bay bình an từ Mĩ đến sân bay quốc tế Malaysia, cử ra dành cho khách quý, một thân hình nhanh chân bước ra thu hút nhiều sự chú ý, anh không có hành lý, khuỷu tay anh chỉ có một chiếc áo vét màu đen, trên người mặc áo sơmi màu đen, cởi ba nút áo, làm cho anh nhìn cuồng dã không ai kiềm chế được, lạnh lùng mê người, diễn<daanf/lle3""quy1[}do00n đôi mắt thâm thúy như đêm, giống như con báo hoang dã mỏi mệt, khiến không ai dám trêu chọc.

Lãnh Mặc Phàm lên xe đã sớm được sắp xếp ở cửa sân bay, có sáu tên vệ sĩ tiến lên cung nghênh anh, anh ngồi vào trong xe, ba chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng chạy khỏi sân bay hết sức rêu rao.

Vừa mới lên xe, Lãnh Mặc Phàm liền nhận được điện thoại của Jack, đầu dây bên kia cho anh tin tức tốt, rốt cục anh cũng có tin tức của Tương Vinh, anh ra lệnh cho tài xế,“Đi đến bến tàu gần nhất.”

Trên vùng đảo im lặng, Ivan và Amy hoàn thành cuộc huấn luyện của mình, đang đùa giỡn trở về, nhưng mà, lỗ tai sắc bén của các cô, lúc đến gần bãi biển, nhanh chóng nắm bắt được tiếng vang khác thường, đó là âm thanh của ca nô.

“Không phải sư tỷ hoàn thành nhiệm vụ xong trở lại chứ!” Ivan kinh ngạc nói.

“Không có khả năng, sư tỷ mới ra ngoài giữa trưa ngày hôm qua, không nhanh như vậy đâu!” Amy nghi hoặc nói, trong phút chốc, hai mắt liếc nhau, nhanh chóng chạy tới biệt thự.

Đẩy cửa ra, liền thấy Tương Vinh ngồi ngay ngắn trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, Amy nhanh chóng kêu lên,“ Cha nuôi, hình như có người đến.”

“Không cần lo lắng, là khách quý đến đây.” Tương Vinh bình tĩnh hòa nhã nói.

“Khách quý? Cha nuôi có khách sao?” Ivan lắp bắp kinh hãi, cha nuôi rất ít khi đưa khách  đến chỗ ở.

“Đi chuẩn bị hai tách cà phê, một ấm trà đến đây.” Tương Vinh thản nhiên dặn dò.

Amy và Ivan chỉ đành đi vào bếp với đầy sự nghi hoặc, đại khái khoảng 10 phút, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, là một giọng nam trầm thấp,“Xin chào Tương tiên sinh, tôi là Lãnh Mặc Phàm.”

Amy đứng ở cửa kinh ngạc nhìn người đàn ông cao thẳng đứng dưới ánh mặt trời, lẩm bẩm nói,“Là anh?”

“Ai vậy?” Ivan đi qua, khi nhìn thấy người đến, cũng ngây người một chút,“Anh đến tìm sư tỷ sao?”

Tương Vinh mỉm cười nghênh đón Lãnh Mặc Phàm,“Lãnh tiên sinh dặn dò một tiếng là được rồi, làm gì phải tự mình mệt nhọc đi một chuyến vậy?”

“Tôi tới tìm Tô Cẩm, không phải công việc.” Khi Lãnh Mặc Phàm nói chuyện, ánh mắt lợi hại quét về phía tầng trệt, ý muốn nhìn thấy bóng người quen thuộc.

“Thực không đúng lúc, Tô Cẩm ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, đại khái ngày mai mới có thể trở về.” Tương Vinh cười nhạt nói.

Lãnh Mặc Phàm trầm mắt xuống, hình như hoài nghi nhìn ông, giọng nói rất kiên trì,“Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần, nói vài câu rồi sẽ đi, sẽ không quấy rầy lâu.”

Tương Vinh nhìn thẳng vào đôi mắt kia, hơi rùng mình, cười nói,“Lãnh tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không có ý lừa gạt cậu, Tiểu Cẩm thật sự không có ở trên đảo.”

Lãnh Mặc Phàm trầm ngâm một chút,“Vậy ông có thể sắp xếp cho tôi gặp cô ấy không?”

“Đương nhiên có thể, chờ Tiểu Cẩm trở về, tôi sẽ kêu nó đi gặp ngài.” Tương Vinh khách sáo nói.

“Tốt lắm, tôi ở khách sạn chờ cô ấy, khi cô ấy trở lại, ông gọi điện thoại nói cho tôi biết một tiếng.” Lãnh Mặc Phàm nói xong, anh bảo vệ sĩ bên cạnh lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho ông, đó là danh thiếp khách sạn.

“Nhất định.” Tương Vinh cầm lấy, gật đầu.

Lãnh Mặc Phàm liếc mắt nhìn hai cô gái trong phòng bếp, môi mỏng hơi nhếch lên, xoay người rời đi.

Lãnh Mặc Phàm vừa đi, Amy và Ivan liền đi ra, đều giật mình nói,“Sao anh ra tìm tới chúng ta?”

“Lấy thân phận của cậu ta tìm được chúng ta cũng không khó khăn.” Tương Vinh cười khổ, xem ra lần này Tô Cẩm không dễ dàng thoát thân như vậy, với vẻ mặt đó của Lãnh Mặc Phàm thì có thể thấy được, cậu ta thật sự để ý Tô Cẩm, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

“Không thể tin được bộ dạng anh ta còn đẹp trai hơn trong hình, nhưng trên người anh ta lại có hơi thở lạnh lùng, làm cho người ta chán ghét.” Ivan bĩu môi nói.

“Cha nuôi thật sự muốn để cho sư tỷ gặp mặt anh ta sao!”

“Không gặp được Tô Cẩm, chỉ sợ cậu ta sẽ không dừng tay.” Tương Vinh nói xong, thở dài một hơi, gặp phải người đàn ông này, không biết là phúc hay họa.

Đêm ngày thứ ba, một chiếc du thuyền chạy từ bờ biển phía đông lại đây, ánh mắt người phụ nữ trên du thuyền rất lạnh lùng, trên áo thun màu đen dính vài vết máu, vai trái của cô bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ sượt qua da, nhìn vẻ mặt của cô có thể thấy được, nhiệm vụ của cô rất thắng lợi.

Qua một ngày một đêm truy lùng, Tô Cẩm tìm thấy hai tên sát thủ chuẩn bị nhập cư trái phép vào một hòn đảo không người, qua một phen ác chiến, Tô Cẩm thành công đánh gục đối thủ, hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách vẻ vang.

Vào đêm, Tô Cẩm về tới khách sạn theo dự định, cởi bộ đồ dính máu, thay một chiếc váy ngắn sạch sẽ màu đen, gọi điện thoại của Tương Vinh, đầu kia bắt máy, Tô Cẩm liền mở miệng nói,“Cha nuôi, nhiệm vụ hoàn thành.”

“Tốt lắm, hiện tại con đang ở đâu?”

“Ở khách sạn Đại Dương, đêm nay con không tính trở về, con muốn đi ra ngoài giải sầu.” Tô Cẩm không suy nghĩ nhiều về câu hỏi của Tương Vinh.

“Tiểu Cẩm, cậu ta đến đây.”

Tô Cẩm đang rót một ly rượu, vừa muốn uống, liền bị những lời này làm sợ run, hỏi theo bản năng,“Ai?” Sau khi hỏi xong, Tô Cẩm mới biết đó là ai, cô cảm thấy rất rối loạn.

“Hôm nay cậu ta đến đảo tìm con, con không ở đây, cậu ta muốn gặp mặt con một lần.”

“Cha nuôi, con......” Tô Cẩm phiền muộn trong lòng, cô muốn từ chối theo bản năng.

“Tiểu Cẩm, cha nghĩ con vẫn nên gặp mặt cậu ta một lần, chuyện tình cảm mà trốn tránh cũng không phải cách giải quyết.”

Tô Cẩm nhắm mắt lại, miễn cưỡng đồng ý,“Vậy được rồi! Đêm nay con sẽ ở trong quán bar, cha kêu anh ta tới gặp con đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.