Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 92: Thả lỏng



Edit: susublue

Chạy trên đường phố Washington, Tô Cẩm cũng không có tính trở về, cô đi tới một quán bar! Đi vào gọi một ly rượu mạnh, đêm nay cô có nhiều u sầu, cô cần phải phát tiết bớt ra ngoài, nhưng mà, một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm giống cô, ở trong cái nơi xa hoa thối nát như quán bar này, muốn không bị chú ý là rất khó, cô vừa mới ngồi xuống không lâu, đã có hai ánh mắt bỉ ổi nhìn thẳng vào cô.

Đó là hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hai người bọn họ liếc nhau một cái, cười rất dâm đãng, ngẫm lại đêm nay có một người phụ nữ xinh đẹp phương Đông để đùa bỡn, bọn họ liền khẩn trương.

Trong đó có một tên đứng lên, giả bộ lơ đãng đi tới bên cạnh Tô Cẩm, vốn định bỏ thuốc vào ly rượu của Tô Cẩm, nhưng tâm trạng của Tô Cẩm rất tệ, nên cô vẫn luôn cầm ly rượu không đặt xuống nên người đàn ông này đành phải thôi.

Mọi hình ảnh trong đầu Tô Cẩm mờ ảo, từ lúc cô quen biết Lãnh Mặc Phàm đến bây giờ, những lúc ngọt ngào, những lúc khắc khẩu, đều giống như một thước phim chiếu lại trong đầu cô, cô không bắt kịp bất cứ đoạn ngắn nào, chỉ có cảm giác đau lòng lan tỏa khắp người cô.

Uống thêm một ly rượu, bóng đêm tối đen hơn, đã ba giờ sáng, cô thanh toán tiền đi ra khỏi quán bar! Mà sau lưng của cô, có hai người đàn ông đi theo có mục đích khác, Tô Cẩm cũng không lái xe, cô thích đi bộ trên đường phố vắng lặng này, ít nhất như vậy có thể phóng thích cảm xúc của mình.

Tuy rằng cảm xúc không ổn định, sự sắc bén của Tô Cẩm vẫn không giảm đi, diễn(daffnlle3quyssdo0n từ khi ra khỏi quán bar đến bây giờ, đi được khoảng hai ngàn mét, sau lưng cô có hai tiếng bước chân vẫn luôn đi theo, mắt cô lạnh lùng, vẻ lạnh lùng hiện lên, đi đến một đầu ngõ, Tô Cẩm cố ý đi vào nơi không người, người đàn ông phía sau chắc chắn sẽ đi theo, đúng là họ nhanh chân chạy tới, đuổi theo phía sau cô.

Không đến 1 phút, hai tên đàn ông một trước một sau vây quanh Tô Cẩm, trong đó có một người cười dâm đãng,“Tiểu thư, chúng ta nói chuyện phiếm được không!”

“Có thể, muốn tán gẫu như thế nào?” Tô Cẩm tựa vào vách tường, nghiền ngẫm nhìn hai người đàn ông này.

Một tên khác nhanh chóng đi lại, miệng đầy từ ngữ dâm ô,“Hay là, chúng ta tìm một căn phòng, ba người chúng ta cùng tán gẫu......”

Ánh mắt của Tô Cẩm chán ghét, ngay sau đó, cô đấm một quyền vào tên đứng gần mình nhất,“Bây giờ chúng ta liền tán gẫu, được không?” Dứt lời, mặt người đàn ông đầy lửa giận đánh trả lại một quyền, “Con nhóc thối, dám đánh tao.”

Tô Cẩm cười lạnh một tiếng, nhanh nhẹn tránh thoát, đạp một cước vào đầu gối tên đó, hung hăng đánh vào đầu anh ta,“Ai cho các người chọc tôi.”

Người đàn ông bên cạnh thấy tình cảnh này, bị dọa sợ, anh nào biết sẽ gặp phải sát tinh? Anh xoay người muốn chạy, Tô Cẩm đạp một cước vào vách tường, cả người bay vọt lên, ngăn chặn đường đi của anh,“Còn muốn chạy sao?”

“Tiểu thư, tôi sai rồi, tha cho tôi đi!” Người đàn ông lập tức cầu xin tha thứ, vừa dứt lời, liền giảo hoạt móc một con dao nhỏ từ trong túi ra, đâm về phía lưng của Tô Cẩm, lửa giận của Tô Cẩm bốc lên, vươn tay đoạt dao, bẻ cánh tay anh ra sau lưng, ép quỳ xuống, con dao trong tay kê lên cổ anh,“Bây giờ còn muốn tán gẫu với tôi không?”

“Không...... Không dám, không dám......”

Tô Cẩm hừ lạnh, cười một tiếng, lưỡi dao trong tay chợt lóe sáng, mắt cô trầm xuống, thì ra người đàn ông vừa rồi bị cô đánh nằm úp sấp xuống đất đã đánh lén sau lưng cô, chỉ tiếc rằng anh còn chưa đụng tới góc áo của Tô Cẩm, đã bị Tô Cẩm phản kích một quyền, hung hăng đánh vào quai hàm, đau đến mức anh kêu thảm thiết mấy tiếng, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Tô Cẩm xem thường nhìn bọn họ, phát tiết xong, tâm trạng không còn tệ như lúc nãy nữa, cô ném dao xuống đất, xoay người bước đi.

Hai gã đàn ông phía sau sợ tới mức mặt trắng bệch, hối hận không thôi.

Tô Cẩm trở lại trên đường, tiếp tục làm du hồn trong màn đêm.

Sáng sớm, tin tức hàng đầu lan tràn toàn bộ nước Mĩ, mà trong đó mục thu hút nhiều sự chú ý nhất chính là tài sản công ty tư nhân trị giá mấy ngàn triệu của một viên chức cao cấp đã  qua đời tại nhà vào hôm qua vì bệnh tim, mà điều làm cho người ta tiếc nhất là người đó chưa tới năm mươi tuổi đã ngồi được lên ghế tổng giám đốc, mà căn cứ theo tin tức này, từ ba tháng trước, một tỷ phú xa xỉ khác cũng được người thân phát hiện chết đuối trong bể bơi nhà mình.

Mấy tháng qua thường xuyên xuất hiện tin tức người giàu chết, không ít chuyên gia cho rằng, chuyện này ngoài mặt thì nhìn như bình thường, nhưng có thể là có sóng ngầm khác.

Trong văn phòng Lãnh thị, Jack ngồi trên sô pha, vươn tay đóng cửa sổ tin tức lại, mắt nhìn Lãnh Mặc Phàm ở đối diện,“Lãnh tổng, có phải có tin tức gì lọt ra ngoài không? Sao Pougny tiên sinh có thể chết vô cớ như vậy được!”

Đôi mắt Lãnh Mặc Phàm thâm trầm, cũng lóe lên chút ngờ vực vô căn cứ, anh nhíu mi nói,“Xem ra mọi chuyện đã ra khỏi tầm kiểm soát.”

“Lãnh tổng, nếu thật sự như vậy thì làm sao bây giờ? Người đứng sau lưng đạo diễn cái chết lần này là ai? Vì sao một chút tin tức chúng ta cũng không có?”

“Nếu tôi đoán không sai, kế hoạch này đã hoàn thành rồi.” Lãnh Mặc Phàm híp mắt nói.

“Nếu đã như thế, vậy vì sao bọn họ còn muốn giết Pougny tiên sinh?”

“Trước khi ký kết hiệp nghị, Pougny tiên sinh bị bắt buộc gia nhập, tôi nghĩ ông ta hối hận, chuẩn bị công khai kế hoạch này, cho nên, bị người ta sát hại.”

“Lãnh tổng, vậy ngài cần phải cẩn thận một chút!” Jack quan tâm nói.

“Hừ! Người của bang phái này vẫn chưa dám động đến tôi.” Lãnh Mặc Phàm không cho là đúng hừ một tiếng, tự tin và tự phụ, đây vẫn là phương châm làm việc của anh.

Đúng lúc này, di động của Jack vang lên, anh cầm lên vừa nhìn thấy tên liền nói với Lãnh Mặc Phàm,“Là Sarah tiểu thư gọi.”

“Nói tôi không có ở đây.” Lãnh Mặc Phàm không nhẫn nại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Jack nhún vai, ra ngoài nghe điện thoại, nghe xong, lại nghe thêm một cuộc điện khác gọi đến, xong xuôi mới đẩy cửa đi vào, nói với Lãnh Mặc Phàm,“Lãnh tổng, Tương tiên sinh đã rời khỏi khách sạn.”

“Ừ.” Mắt Lãnh Mặc Phàm chợt lóe sáng, khuôn mặt tuấn tú lại có vẻ không quan tâm.

Ở một khách sạn, di động Tô Cẩm vang lên, cô cầm lấy nhìn qua là Amy, nhấn nút nghe,“Alô.”

“Sư tỷ, có tin tức của cha nuôi, ông ấy đã trở lại, chị đang ở đâu?”

“Nói với cha nuôi giùm chị, chị muốn nghỉ ngơi một tháng.” Tô Cẩm trả lời.

“Dạ, em sẽ chuyển lời, có chuyện gì thì liên lạc.” Amy ngắt điện thoại.

Tô Cẩm tỉnh ngủ ngồi dậy, vươn cái thắt lưng lười biếng, đi vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, lúc cô đi ra, bữa sáng của cô đã đến, bày biện ở ban công ngoài phòng, ánh nắng nhu hòa chiếu xuống hoa cỏ, Tô Cẩm bưng ly cà phê thơm lừng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, từ hôm nay trở đi, cô bắt đầu tự mình nghỉ ngơi, đồng thời, cô cũng có một kế hoạch, là rời xa thành phố, rời xa những trận chiến.

Trong một tháng, Tô Cẩm đi qua rất nhiều nơi, đỉnh núi tuyết, nơi sâu nhất của sa mạc, những khu đất thần bí, leo những vách núi nguy hiểm nhất thế giới.

Mà một tháng qua Lãnh Mặc Phàm cũng khôi phục lại thời gian làm việc bình thường, diễn(d@fn[lle3*quyssdo0n anh thành một người cuồng công việc, không phải xuất hiện ở các cuộc họp thế giới thì cũng ngồi trong văn phòng, ra vào các buổi tiệc sang trọng, kết giao với thương gia giàu có trên thế giới, trong thời gian ngắn ngủi, anh đã vượt lên ba hạng, trở thành người đứng đầu.

Phương thức thả lỏng của mỗi người không giống nhau, nhưng kết quả lại giống nhau, quên bản thân đi, quên quá khứ đi, cố gắng vùi đầu vào công việc.

Một buổi chiều tà của một tháng sau, Tô Cẩm xuất hiện ở sân bay Chicago, dáng người cao gầy, gợi cảm như trước, nhưng da thịt vốn trắng nõn lại trở nên khỏe mạnh sáng bóng, làm cho cả người cô đầy sức sống, Amy và Ivan ra đón, hai người nhìn một thấy Tô Cẩm sống lại lần nữa, đều vui vẻ thay cô.

Lâu ngày không trở lại thành phố, Tô Cẩm thật sự thả lỏng rất nhiều, có một số việc không thể không bỏ xuống được, nhưng lại chôn vùi nó ở một chỗ thật sâu, chỉ cần không đụng vào, nó vẫn sẽ ở đó, sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Trong văn phòng Lãnh thị, Jack đưa báo cáo mới nhất cho Lãnh Mặc Phàm, thoải mái ngồi xuống sô pha, thở dài một tiếng,“Ai da, rốt cục cũng thu dọn xong vụ án tử của Andrew, xem ra chỉ có Lãnh tổng tự mình ra trận, mới có thể đối phó được lão già khó chơi này.”

Lãnh Mặc Phàm xem thường, anh cầm lấy báo cáo xem kỹ, nhanh chóng quyết định, rồi quăng lại cho Jack, hỏi,“Buổi chiều bỏ hết lịch trình cho tôi, tôi không muốn bị quấy rầy.”

“Lãnh tổng có dự định gì khác sao? Sẽ không phải là quen được mỹ nữ mới chứ!” Jack trêu đùa anh.

Lãnh Mặc Phàm nhếch khóe miệng, khinh thường nói,“Hiện tại tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

“Hả! Chẳng lẽ lại cảm thấy hứng thú với đàn ông?” Chỉ có lúc anh có tâm trạng tốt thì Jack mới có thể nói giỡn, sao anh lại không bắt lấy cơ hội này được!

Lãnh Mặc Phàm trừng anh một cái,“Hiện tại điều tôi cảm thấy hứng thú nhất chính là có thể tìm một nơi yên tĩnh, uống một ly cà phê, thứ tôi dặn cậu mua cậu đã mua chưa?”

“Mua rồi, đều bỏ vào trong tủ lạnh của ngài rồi, nhưng tôi thật không hiểu, vì sao Lãnh tổng lại mua nhiều đồ ăn như vậy? Chẳng lẽ có hẹn với mỹ nữ sao?” Jack thật sự nghi hoặc không thôi.

Lãnh Mặc Phàm cong khóe miệng đầy hàm xúc, kéo caravat, không trả lời anh liền đi ra ngoài.

Trong căn phòng rộng sáng đèn, màu sắc lạnh lùng, làm cho cả phòng đầy vẻ nam tính lạnh lẽo cứng rắn, mà lúc này, trong phòng bếp lại có tiếng vang.

Đầu bếp đang dọn sạch sẽ phòng bếp, trên bàn bày thịt đã rửa sạch và đồ ăn, mà một bóng lưng cao thẳng đang bận rộn ở đó, ở giá sách bên cạnh, có mấy quyển sách được mở ra, người đàn ông đọc qua vài chỗ, tiếp theo, lại bắt đầu bận rộn bắt tay vào xử lý nguyên liệu.

Nếu có người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ không ai không động tâm với người đàn ông tài phú và tuấn mỹ này, cũng sẽ cảm động bởi vì lúc này anh thật sự chuyên tâm nấu ăn trong phòng bếp, ai mà dám nghĩ đến chứ? Trong một tháng này, tuần nào Lãnh Mặc Phàm cũng có một buổi chiều rảnh rỗi, buổi tối đều tắt máy, rốt cuộc anh đang làm cái gì?

Ngay cả Jack cũng tuyệt đối không ngờ, ông chủ yêu quý của anh đang tự mình xuống bếp học cách xử lý nguyên liệu của các quốc gia! Không có ai nhìn, không có vị khách nào, không có người yêu, anh chỉ có một mình, vào giây phút yên tĩnh này, lại có vẻ mê người.

Lãnh Mặc Phàm cũng không biết vì sao mình lại làm mấy thứ này, nhưng mấy ngày đầu, trong đầu anh luôn hiện lên hình bóng Tô Cẩm ở trong phòng bếp lúc trước, nghiêm túc như vậy, cố gắng như vậy, làm cho người ta mê muội, mà khi anh tự mình chế biến, anh mới hưởng thụ được sự vui vẻ trong đó, bởi vì anh sẽ phải cẩn thận chú ý mỗi một chi tiết, tâm trạng vô cùng bình tĩnh và dạt dào, nhìn thành quả ở trước mắt, sẽ làm con người cảm thấy có thành tựu, cảm giác đạt được thành tựu như vậy, không cần anh phải cầm được bao nhiêu hợp đồng lớn, hoàn thành bao nhiêu hạng mục, cảm giác vui sướng khổng lồ này, là sự thỏa mãn đầy ấm áp.

Trong một tháng này, sau khi anh đạt được cảm xúc khi thử tra tấn, hận Tô Cẩm, anh mới phát hiện, thì ra hận một người cũng không vui vẻ gì, mà nhớ một người cũng cũng không đau khổ, học cách đặt tình cảm này vào sâu dưới đáy lòng, vậy mới có thể cảm thấy vui vẻ.

“Cụng ly.” Ly thủy tinh đặt trên bàn, bóng người cô đơn, Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng nâng ly với đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.