Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi

Chương 3



Trương trình sưu tập của Tào Thiệu Trạch hết sức thành công, điều duy nhất anh nghĩ đến chính là gọi điện cho Ý Di, hẹn cô ra ngoài ăn mừng một phen, bọn họ đã lâu không gặp, ra ngoài ăn mừng một bữa cũng rất bình thường.

Nhưng các đồng nghiệp của anh thấy anh cao hứng bừng bừng muốn ra ngoài cùng Lý Ý Di ăn mừng thì không hiểu hỏi, một người mẫu mà thôi, có quan trọng vậy không?

Những lời này không thể nghi ngờ là đã dập tắt hăng hái của Tào Thiệu Trạch, đồng thời cũng làm anh thanh tĩnh lại. Đúng vậy, tiết mục có thể thành công cũng không phải chỉ có mình công loa của Lý Ý Di, các đồng nghiệp cũng đã rất vất vả, thế nhưng anh lại chỉ muốn tìm người mẫu đi ăn mừng, chắc các đồng nghiệp rất bất mãn.

Nhưng là Ý Di rất bận nha, hôm đó cô là đặc biệt xin nghỉ để đến giúp một tay, sau đó qua điện thoại anh biết được gàn đây các cô có một kế hoạch, mặc dù không biết đó là kế hoạch gì, nhưng cô cố ý nói cho anh biết bởi ì kế hoạch này cho nên lúc đi làm điện thoại của cô sẽ mất sóng cho nên gần đây không cách nào thường xuyên liên lạc.

Đương nhiên anh rất cao hứng khi cô chủ động nói cho anh biết điểm này, đồng thời cũng rất thất vọng vì không thường xuyên nghe được giọng của cô. Cô rất bận, anh làm so không biết xấu hổ mà đi quấy nhiễu cô, mà trước mắt khó có được cơ hội hẹn cô ra ngoài gặp mặt như vậy.

Tào Thiệu Trạch từ chối thật lâu, cuối cùng vẫn là cùng mọi người ra ngoài ăn mừng, anh cảm thấy không nên bởi vì mình mà làm hỏng tâm trạng của mọi người, làm loạn cuộc sống của Lý Ý Di, dù sao anh cũng không phải là gì của cô, anh lấy lí do gì để gặp cô, cô cũng có bạn trai của mình nha.

Ai, Ý Di nói cho anh biết, bởi vì tiết mục truyền hình truyền ra, cho nên cô ấy và bạn trai đã hợp lại rồi.

Cái này đương nhiên là chuyện tốt, nghe giọng cô có vẻ thật cao hứng, cô bận rộn như vậy lại cùng bạn trai hợp lại, nói như vậy không phải kà ngay cả một chút thời gian dành cho anh, 'người bạn bình thường' này rồi. Tào Thiệu Trạch cảm thấy rất khí chịu.

Anh rát thích cùng cô nói chuyện phiếm, nguyên nhân là gù anh cũng không biết, anh cũng không phải là người thích tìm kiếm nguyên nhân, anh chỉ biết, cùng cô nói chuyện tâm tình của anh sẽ cảm thấy vui vẻ, thấy cô, anh có thể thanh tỉnh lại.

Anh thích cô bộ mặt phớt tỉnh giọng nói, thích bộ dáng nhíu lông mày khi gặp vấn đề khó giải quyết của cô, coi như vấn đề kia chỉ như là tại sao khuy áo nam bên phải, nữ bên trái.

Cô không chỉ là người mẫu, cô chính là viên Đậm Tinh Hoàn của anh, lúc anh đang phiền não về chuyện người mẫu cho tiết mục ở trên đường đu dạo lung tung, anh bị ánh mặt trời làm cho sống đi chết lại thì cô xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Cô chân trần ở trong đài phun nước nghịch nước,trên mặt của cô không có một chút kệch kỡm, mặt không có vẻ gì. Cô làm hành động này không phải là để cho ban thân giống tình tiết trong phim thần tượng, chìm đắm trong loại tình cảm lãng mạn, mà giống như đang trả thù đài phun nước, hơi thở không được tự nhiên, dáng vẻ tức giận, anh liền bật cười.

Chính là cô! Dưới ánh mặt trời chói chang mang cho anh cảm giác đó là một cô gái trong sáng. Anh thậm trí không biết tên họ của cô, số tuổi, nhưng anh biết, nhưng anh tin tưởng cảm giác của mình, nếu anh đã nhìn trúng cô thì cô sẽ không cự tuyệt lời mời của anh.

Ỷ vào tự tin không có căn cứ, anh lần đầu tiên trong đời ở trên đường phố giống như một ngưu lang kiếm khách chạy tới chỗ cô.

Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh, không thể vì lí do này mà đi quấy nhiễu cuộc sống của cô. Vì vậy, Tào Thiệu Trạch giơ ly rượu, vừa lớn tiếng ăn mừng tiết mục thành công, vừa lặng lẽ tiếc nuối Lý Ý Di không có ở đây.

Một đám đồng nghiệp vây quanh chỗ anh cũng giơ ly rượu lên, mọi người nhốn nháo uống xong lại tìm một chỗ ca hát, còn có người đã lên mạng tìm xem nơi nào có phòng bao trống.

Nghe bọn họ nói uống rượu xong còn muốn đi hát Tào Thiệu Trạch có muốn lên tinh thần cũng không được.

"Sắc mặt lão bản thật không tốt nha, chắc không phải đau lòng vì tiền chứ!" Một người nói giỡn, những người khác cũng ồ ồ cười vang.

"Làm sao như vậy được, hôm nay tôi mời khách mà, mọi người cứ việc chơi vui vẻ đi!" Lời nói của Tào Thiệu Trạch giống như là thánh chỉ, mọi người đều tận tình hoạt động.

Xem ra hôm nay là phải chơi cả đem rồi,.... Tào Thiệu Trạch mượn cớ đi phòng rửa tay tìm một chút không gian yên tĩnh.

Từ phòng rửa tay đi ra, qua quầy rượu, Tào Thiệu Trạch như bị điện giật, toàn thân rét run, anh dừng bước chân, quay đầu nhìn lại nơi mình vừa đi qua, vừa nhìn, anh có cảm giác như mình đang trên mây.

Anh thật có Siêu Năng Lực hay sao? Nếu không tại sao vừa nghĩ đến cái gì liền thấy cái đó, hay là cô nghĩ tới Lý Ý Di quá nhiều cho nên nhìn ai cũng thấy giống cô, nếu không sao ang có thể nhìn thấy cô ngồi ở quầy rượu cùng nam nhân uống rượu.

Tào Thiệu Trạch tự nói với mình phải tỉnh táo lại nhưng âm nhạc hỗn loạn cùng với đám người chật trội làm anh không thể tỉnh táo, anh thật nhìn thấy Lý Ý Di cầm ly rượu ngồi ở quầy rượu bên kia, bị ba người đàn ông vây quanh, cô còn cùng bọn họ cạn chén!

Anh không thể nào cạn chén, tóc của cô là do anh làm, quần áo của cô cũng là anh chọn, làm sao có thể là người khác! Mà ba người đàn ông vây quanh cô sao trong đó lại không có bạn trai của cô, mấy người kia] vừa nhìn cũng biết là cao thủ tán gái.

Tào Thiệu Trạch làm so có thể xem như không có gì, anh trực tiếp xuyên qua đám người đi đến chỗ Lý Ý Di.

"Ý Di" anh cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, vạch ra mấy người đang vây quanh cô.

Lý Ý Di thấy anh cũng bày ra một bộ biểu tình gặp quỷ, điểm này anh hết sức hiểu.

"Thiệu Trạch! Thật đã đúng lúc a." Cô sau khi kinh ngạc, lại trở về trạng thái trước sau như một, không có một chút cảm giác phiền toái, hay làm việc sai bị bắt gặp.

"Thật là khéo." Tào Thiệu Trạch vỗ vỗ bả vai một người đàn ông trong đấy, "Làm phiền nhường chỗ chút."

Người nọ làm bộ liếc anh một cái, thấy anh cao lớn lại có khí chất, nhìn qua không giống người dễ bị bắt nạt, lại hỏi Ký Ý Di: "Hắn là bạn của em?"

Lý Ý Du gật đầu một cái, bọn họ lẩm bẩm mấy tiếng, "Không có một tí sức lực nào" lại tản đi tìm mục tiêu khác.

Bọn họ đi rồi, Lý Ý Di còn rất bình tĩnh hỏi anh: "Anh cùng bằng hữu tới chơi à?"

Lời nói của cô làm Tào Thiệu Trạch thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, anh ngồi vào bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi cô: "Em tới đây với ai?"

"Một mình tôi." Cô nói.

"Một mình? Em một mình tới đây làm gì?" Tào Thiệu Trạch khẩn trương hơn, "Em có biết mấy người vừa rồi là ai không,còn dám cùng họ uống rượu, thật không biết suy nghĩ!"

"Tại sao? Rượu là của tôi, bọn họ không có đụng vào, chỉ là uống một chén thôi, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Bình thường cái rắm!" Tào Thiệu Trạch không nhìn được chửi một câu, nhìn cô một bộ biểu tình không biết đã sảy ra chuyện gì, không thể tiếp tục để cô ở đây, "Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đi ra ngoài."

Anh cũng không đợi cô đồng ý đã kéo cô đi. Hai người đứng ở trên đường không khí mát lạnh thổi vào phổi tốt hơn nhiều.

"Em không biết con gái một thân một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm không hả?" Tào Thiệu Trạch Hít sâu vài cái bắt đầu giáo dục cô, anh có thể xác định cô không thích đến những nơi này, "em mau ngoan ngoãn về nhà đi, anh giúp em gọi xe."

"Em không trở về, em sẽ chú ý an toàn." Lý Ý Di nhẹ nhàng nói hai câu lại làm Tào Thiệu Trạch cảm thấy thiếu dưỡng khí, dáng vẻ cô kiên định giống như muốn đi hoàn thành sứ mạng vĩ đại gì vậy, bộ dáng giống như đang cáu kỉnh với người nào đó, làm Tào Thiệu Trạch hết sức vô lực.

Anh cố gắng không nói lại cô, chỉ có thể trước tỉnh táo lại, sau đó tận lực bình tâm tĩnh khí hỏi cô: "Em gần đây không phải đang bận rộn chuyện kế hoạch gì đó sao? Ngày mai còn phải dậy sớm, hay là về nhà trước, sau này nếu em muốn tới những nơi này mà không có ai bồi em, có thể tìm anh, anh nhất định sẽ bồi em."

Lý Ý Di hoàn toàn nghe không lọt, kiên trì nói: "em có thể tự mình đi, anh còn phải bồi những người khác, không cần lo cho em." Nói xong lại muốn đi vào bên trong.

"Ý Di." Anh thất bại gọi cô, "Em uống rượu khiêu vũ có thể tìm chỗ khác mà!"

Lý Ý Di dừng lại nhìn anh, nói một câu khiến Tào Thiệu Trạch không thể tưởng tượng nổi, cô nói: "Tôi muốn bồi dưỡng khí chất phụ nữ."

"Cáu gì, cái gì khí chất?" Tào thiệu trạch ý thức được trong này nhất định có nguyên nhân khác, như vậy càng không thể để cô ở đây rồi.

Anh lần nữa kéo cô, hơn nữa lần này không hỏi ý kiến của cô đã chặn một chiếc xe taxi, nhét cô vào trong sau đó bản thân cũng ngồi vài trong xe, anh quyết định tự mình coi chừng cô.

Lý Ý Di cũng không có phản kháng gì nhiều, dáng vẻ của cô giống như là muốn nói 'dù sao chân ở trên người cô, hôm nay không được còn có ngày mai, chính là thái độ này càng làm Tào Thiệu Trạch lo lắng hơn, anh nhất định phải quán triệt cô tốt hơn.

Lái xe được một đoạn, tài xế thúc giục anh nói ra địa điểm. Tào Thiệu Trạch thuận miệng nói ra một địa chỉ, sau đó gọi điện thoại cho nhóm đồng nghiệp chỉ để ý chơi kia phí dụng báo anh sau, sau đó đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Lý Ý Di.

"Em sao lại tức giận?" Tào Thiệu Trạch hỏi cô.

"Không có gì." Nhìn bộ dạng cô tuyệt đối không giống như không có gì.

Dọc theo đường đi, cô không nói lời nào, anh cũng không nói lời nào, cứ như vậy trầm mặc cho đến khi xe dừng lại.

Lý Ý Di cho là anh sẽ đưa cô về nhà, kết quả lúc xuống xe mới phát hiện đây không phải nhà của cô mà là phòng làm việc đang được trang bị sửa sang ở chỗ tòa cao ốc mà lần trước anh đã đưa cô đến.

Lý Ý Di nửa ngày không nói được gì, Tào Thiệu Trạch đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, anh nói: "Em cho là anh sẽ đưa em về nhà sao? Ý Di nếu hôm nay em không nói rõ đã sảy ra chuyện gì thì đừng mơ tưởng về nhà."

Lý Ý Di thế nào quên, Tào Thiệu Trạch đã quyết định chuyện gì thì rất cố chấp, khó trách anh ở trên xe không nói gì, thì ra là đã sơm chuẩn bị, chỉ tại lúc anh nói lòng cô đang ở nơi khác, không có nghiêm túc nghe.

"Xem ra lại chúng ta lại muốn giằng co xem ai thắng." Cô đã đại khái dự tính được loại kết quả kết quả kia rồi.

"Lần này anh đánh đòn phủ đầu, chủ trương ưu thế." Tào Thiệu Trạch cười một tiếng.

###

Lần nưa đi tới gian phòng làm việc này, so với một tháng trước đã rực rỡ hơn nhiều, trên tường cả cái gương cũng không thấy, không gian được ngăn cách thành hai phòng,bên ngoài phòng chính dán màu sáng wallpaper, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống làm không gian có vẻ lớn hơn so với thực tế, cả mặt gương đều biến thành tủ sách, trên tủ sách còn chưa có quyển sách nào, còn có rất nhiều cây xanh, nhìn qua rất chỉnh tề, sáng ngời.

"Bàn làm việc còn chưa được lắp đặt, bởi chưa mời được người." Tào Thiệu Trạch nói xong đi tới cạnh cửa của phòng trong, "Ý định của anh là bàn giao cho công việc môi giới, thích cái gì liền mua cái đó, khi nào em nghỉ việc có thể đến đây làm a,công việc ở đây so với công việc bây giờ của em chắc chắn sẽ nhẹ nhàng thôi.

Anh đẩy cánh cửa kia, Lý Ý Di cảm thấy rất mới mẻ, cánh cửa kia lại xoay tròn.

"Thế nào, có phải cảm giác rất giống mật thất không?" Tào Thiệu Trạch rất đắc ý.

"Đây là chủ ý của anh, cũng rất hợp với phong cách của anh" Lý Ý Di chạy tới xoay quanh cánh nhìn, cô không nói anh nhàn chán, điều này làm Tào Thiệu Tạch cảm giác thành tựu.

Anh ở đèn lên, bên trong cùng bên ngoài không giống nhau,

Anh mở đèn trong phòng, bên trong cùng bên ngoài không giống nhau, diện tích phòng trong chỉ bằng một nửa phòng ngoài, thật giống như mật thất vậy, wallpapre dùng ám hoa rất cổ điển, ghế sa lon màu đậm trông rất thoải mái, ghế sa lon cùng bàn trà chiếm một nửa diện tích trong phòng, đối diện với ghế sa lon là một phông màn vải lớn, vừa nhìn là biết dùng để tiếp khách và họp hội nghị.

Có thể ngồi trên ghế sa lon này nhàn nhã đi họp, Lý Ý Di quả đúng là động lòng.

"Phía ngoài còn chưa bố trí đầy đủ hết, trước ngồi ở đây một lát, anh đi lấy đồ uống cho em." Tào Thiệu Trạch nói.

"Có đồ uống?" Lý Ý Di hỏi.

"Dĩ nhiên, có đôi lúc anb sẽ đến đây ngồi, những thứ khác không nói nhưng nước uống, đồ ăn vặt đương nhiên không thể thiếu." Thanh âm Tào Thiệu Trạch từ bên ngoài nói vọng vào.

Lý Ý Di ở trong phòng đi thăm một vòng, sau đó tìm một cái ghế sa lon ngồi xuống, đợi một hồi, cô cứ nghĩ là anh sẽ cầm đồ uống lon vào kết quả anh lại bưng một khay cụ trà vào.

Anh đem khay trà đặt trước mặt cô, chuẩn bị đầy đủ trình tự để pha trà, nhìn qua giống như là đã học qua.

Lý Ý Di trừng lớn mắt, cho tới khi anh đặt khay trà trước mặt cô.

"Có phải quá phiền toái không?" Cô nhấp một ngậm, cô không am hiểu về trà, chỉ cảm thấy trà rất thơm.

"Sao lại phiền toái? Say rượ uống trà rất tốt, không phải sao?" Tào Thiệu Trạch ngồi bên cạnh cô, cũng tự rót cho mình một ly.

Lý Ý Di không hiểu hốt hoảng, anh tựa hồ có loại ma lực làm cho người khác không phòng bị đối với anh, trong lúc vô tình liền thổ lộ tất cả với anh.

Loại cảm giác này đôi lúc làm anh cảm thấy sợ hãi, nhưng thường thường vừa nghĩ tới còn có anh ở đây liền cảm thấy rất an tâm.

"Em lại thất tình." Lý Ý Di đặt ly trà xuống, nhàn nhạt nói: "Phải nói là rất nhanh sẽ thất tình."

"A? Sao lại như vậy?" Tào Thiệu Trạch trăm nghĩ, vạn nghĩ cũng không nghĩ tới là vấn đề tình cảm.

Nếu như là người khác còn dễ nói, nhưng Lý Ý Di... Nhìn bộ dạng cô như vậy trong lòng Tào Thiệu Trạch không được tự nhiên, giống như chuyện tình cảm là cỡ nào ly kì.

"Em cũng không biết sảy ra chuyện gì." Nói đến chuyện này, Lý Ý Di cũng là một bộ dạng mờ mịt. "Là anh ta chở lại tìm em, nhưng không được mấy ngày lại nói em khônb có khí chất phái nữ (ý là nói chị không giống con gái ý), còn nói em không biết lãng mạn, trừ bề ngoài ra thì không có một chút gì giống con gái....Đúng, chính là ý này."

"Có lầm hay không, nào có ai lại nói như vậy với bạn gái mình? Thua thiệt em còn vì anh ta mà thay đổi.", Tào Thiệu Trạch tức giận nói.

"Xem ra ý nghĩ của em không sai, mặc dù bề ngoài làm anh ấy hài lòng, nhưng bản chất không̀ có gì thay đổi, nói chính là muốn dừng đoạn tình cảm này." Lý Ý Di tự nhủ: "Như vậy không được."

"Cái gì? Làm sao không được?" Tào Thiệu Trạch không thích nghị luận chuyện tìng cảm của người khác, nhưng cô như vậy làm trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa vô danh, cô xem trọng chuyện tình cảm nhưng lại nhìn không thấu lòng người, làm cho tình cảm của mình trở nên hèn mọn.

"Ý Di, đàn ông trong thiên hạ còn rất nhiều, cần gì nhân nhượng một người đàn ông như vậy. Anh không hiểu tại sao lại có người kêu bạn gái mình đi đến quầy rượu để bồi dưỡng cái khí chất phái nữ gì đó coi như đó không phải chủ ý củ anh ta mà là cá nhân em tự hiểu, nhưng có thể nói ra những lời như vậy thì anh cho là anh ta không đáng giá để em bỏ ra nhiều như vậy!"̃

Anh không ngờ Lý Ý Di sẽ vì một người đàn ông mà cố gắng thay đổi mình, cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, loại nam nhân nông cạn đó làm sao có thể biết được điểm đặc biệt của cô, phát giác ra sức quyến rũ của cô! Nói cho cùng, cô làm sao lại coi trọng loại nam nhân đó.

Tào Thiệu Trạch giận đến không được, ngược lại làm cho Lý Ý Di cảm thấy anh phản ứng quá mức, cô xem anh đang hít sâu, nhìn thật lâu mới hỏi anh: "Anh nhất định rất được hoan nghênh."

"Cái gì?" Tào Thiệu Trạch không hiểu.

"Cho nên mới có thể nói ra những lời này, thật hâm mộ anh." Lý Ý Di cũng không có ý châm chọc, mà là thật lòng hâm mộ anh, cô và anh cũng chưa thể nói là bằng hữu thâm giao, anh lại có thể móc tim móc phổi vì cô suy nghĩ, vì cô tức giận, làm cho cô... có chút cảm động.

Không khó để tưởng tượng anh nhất định có rất nhiều bằng hữu ở bên cạnh, còn cô đây?

Lý Ý Di nói: "Trên đời cũng có loại người như em, hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng không hiểu nam nhân, cũng không hiểu cư xử, từ nhỏ cũng chỉ có lão sư từng khích lệ em, em nghĩ em phải là người cổ đại cần được người ta khai sáng, đáng mừng đó là có rất nhiều hậu nhân được xưng là thiên tài. Nhưng em chỉ hy vọng có thể như những người con gái khác nói chuyện yêu đương, cùng bằng hữu đi chơi."

"Đương nhiên có thể, là em nghĩ quá khó khăn rồi, tự đem mình vây khốn."

"Em đâu có, em là do mẹ em thụ tinh nhân tạo mà sinh ra em." Nhìn anh sửng sốt, cô bình tĩnh nói: " Hơn hai mươi năm trước, kĩ thuật không thông dụng giống như bây giờ, khi đó không người nào biết đến nó, mà mẹ em biết được là nhờ một nhân viên nghiên cứu, mẹ em đã lựa chọn thử nghiệm trên chính thân thể của mình, đương nhiên không phả vì thí nghiệm, chỉ là bà không thích kết hôn, cũng không có biện pháp thích bất kì người đàn ông nào, nhưng lại muốn có coǹ. Cuối cùng em đang nghĩ, bà áp dụng kĩ thuật này không phải là người tư thục chư?"

"Vậy thì thế nào." Tào Thiệu Trạch bất bình nói: "Hiện nay, có rất nhiều cặp vợ chồng không có con cũng lựa chọn thụ tinh nhân tạo, cũng có rất nhiều phụ nữ độc lập muốn có con cũng đã lựa chọn phương pháp này.́ Em còn dũng cảm hơn những người phụ nữ độc lập, là đại biểu cho phái nữ."

"Điểm này em không cánh naò phản bác... Hơn nữa, em cũng khônb cảm thấy có cái gì, từ khi em hiểu chuyện, bà liền nói cho em biết nguyên nhân em được sinh ra." Lý Ý Di nói: " Chỉ là có chút quá mức, mọi người xung quanh đều nhìn em giống như quái vật, nghị luận ầm ĩ, em không thể gặp cha, mà căn bản cũng không có cha, mọi người đều xem em như là một sinh vật biến đơn sinh sôi nảy nở, không thể tưởng tượng nổi."

" Các bạn cùng lứa không au nguyện chơi cùng em, dĩ nhiên em vớĩ bọn họ cũng không có chuyện gì để tán gẫu. Em không cảm thấy tuổi thơ của mình cô đơn, nhưng không thể phủ nhận, trong quá trình trưởng thành có chút ảnh hưởng, khiến em hiện tại rất khó cùng người ta giao tiếp, nhất là cùng người khác phái."

Cô tự nhủ nói: "Những cái đó đều không quan trọng, chỉ là di truyền của mẹ em có chút kì quái mà thôi, mà em cũng không tính đi con đường của bà, em muốn yêu, muốn kết hôn, muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất sinh một đứa bé."

"Anh biết không, phụ nữ tốt nhất là sinh con ở trước tuổi 35, mà trong đó, từ 25 đến 28 tuổi mà mang thai thì phôi thai sẽ phát triển tốt nhất. Em tìm bốn năm mới tìm được một ngườ đàn ông nói chuyện yêu đương, nếu như mất đi người đàǹ ông này, có thể em phải đi con đường của mẹ em cũng không chừng."

Tào Thiệu Trạch nghe đến phát ngốc, muốn nói cái gì lại không biết phải nói từ đâu.

"Ý Di, anh nói cái này có thể em sẽ cảm thấy anh rất ngây thơ, nhưng trước tiên không phải em nên nghĩ đến chuyện em có yêu người đàn ông này hay không, sau đó mới nghĩ đến chuyện kết hôn, sanh con... sao?"̃

Lý Ý Di kì quái nhìn anh, "Em dĩ nhiên thương anh ấy."

Ai ui, làm sao tim lại thấy đau nhói? Tào Thiệu Trạch vội uống một hớp trà, giống như muốn rót thuốc giảm đau vào cơ thể.

Lý Ý Di nói tiếp: "Anh ấy hai mươi tám tuổi, thân thể tráng kiện, tổ tiên ba đời không có bệnh di truyền, ngũ quan không có thiếu sót gì lớn, nếu như cùng anh ấy kết hôn, sau khi cưới em và anh ấy đều đang ở giai đoạn hích hợp nhất để sinh con , em có lý do gì để không thương anh ấy?"

"Em...." Tào Thiệu Trạch rất vô lực, đau nhói mới vừa xuất hiện trong lòng Tào Thiệu Trạch nháy mắt đã biến mất, "Ý Di, nếu như em cùng bạn trai nói những lời này, khó trách anh ta nói em không có tư vị nữ nhân, mặc dù từ phương diện khác mà nói em cũng rất có tình mẫu tử."

"Vậy phải làm sao? Bạn bè trai gái ở chung một chỗ không phải nói chuyện tương lai sao, mà tương lai không phải là chuyện này à."

"Không không không, phải nói thế nào đây, "Tào Thiệu Trạch vắt hết oć suy nghĩ, nói: "Hai người yêu nhau ở chung một chỗ sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất tự nhiên mà đem tâm tư của mình đặt trên người đối phương, làm cho đối phương không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác."

"Không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác? Làm si có thể!" Lý Ý Di cau mày, đối với cô mà nói thì không thể nào hiểu được.

"Sao lại không thể! Ví dụ như lúc thân mật, không chỉ có não bộ cạn kiệt, có thể còn cảm thấy, toàn bộ thế giới chỉ cos đối phương mà thôi."

Lý Ý Di lại càng khó hiểu, "Thân mật?"

A, trời a, anh sao lại nói đề tài này!

Tào Thiệu Trạch rất uyển chuyển nói: "Trong phim thần tượng vẫn thường hay trình diễn cái kia... Chứ sao."

"Phim truyền hình đều là giả." Lý Ý Di nói vô cùng ngắn gọn, lại nói tiếp: "Em hiểu ý của anh, không phải là chỉ chuyện ân ái sao,mặc dù em không phản đối chuyện tình dục trước hôn nhân, nhưng chuyện như vậy căn bản cũng cần có cơ hội. Công việc của em rất bận, thân thể cũng không thích hợp, không có chuẩn bị đầy đủ."

Chuyện như vậy muốn "điều kiện" gì a!

Một đại nam nhân như Tào Thiệu Trạch nghe được mà mặt đỏ tim đập, vậy mà cô còn tiếp tục "phân tích" anh cuống quýt cắt đứt lời nói của cô, "Ý Di, cái họi là thân mật không phải là chỉ cái đó a"

Anh không nhìn lầm, rõ ràng trên mặt Lý Ý Di là khiếp sợ, giống như định lý vĩnh hằng đột nhiên bị phá vỡ mà không hề báo trước, đối với cô có suy nghĩ thông thường mà tạo nên đả kích.

Cô một dạng biểu tình, "Anh nhất định đang nói dối." khiến anh không thể không đem lời nói nói hết, nếu không cô nhất định sẽ nghĩ anh là tên lừa gạt giỏi nhất thế giới.

"Nói thí dụ như nắm tay, hôn, đều là những hành động rất thân mật!" Tào Thiệu Trạch đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Như vậy sao gọi là thân mật. Rất nhiều người ngoại quốc lúc gặp mặt cũng sẽ có những hành động như vậy, đó cũng coi như là một loại lễ nghi đi, giữa người yêu với nhau không cần lạnh nhạt như vậy."

"Sao lại lạnh nhạt....,đó là hai chuyện khác nhau."̉

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.