Bà Xã Đại Nhân

Chương 12



Trời về đêm càng lạnh, Tô Sương lái xe chạy băng băng trên đường lớn, Trình Tranh ngồi một bên mặt âm trầm, Tô Sương cũng không dám nói chuyện.

Lúc Hạ Viên Viên nói cô ta là thư ký của anh có liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đó như thể hiện phần thắng về mình làm cô không vui. Trình Tranh còn nhớ hôm trước Hạ Viên Viên còn tới nhà của bọn cô lại thêm phần bực tức.

Tô Sương liếc mắt qua nhìn Trình Tranh, lưng không khỏi lạnh, nhưng vẫn mở miệng.

"Tranh Tranh không cần quá lo lắng, cô ta cũng là thư ký thôi mà, cậu là vợ hợp pháp..." chưa kịp nói xong đã bị Trình Tranh cướp lời.

"Là vợ hợp pháp mà không được báo chí biết đến như thư ký? Có lẽ không hợp lý lắm nhỉ?" Trình Tranh nhìn con đường phía trước, mắt không chớp nói.

Tô Sương không dám nói gì nữa, chỉ im lặng lái xe, thầm mong có thể cắt cái lưỡi đi.

Tô Sương lái xe đến nhà của Trình Tranh và Đường Diệc Thành, bình thường cô nàng sẽ để cô trước cửa sau đó lái xe đi luôn, nhưng lần này lại vào nhà với cô.

Thời gian vốn đã trễ, mọi khi giờ này anh đã đi ngủ nhưng vẫn ngồi dưới nhà đợi cô về, lúc cửa mở anh có phần rất vui vẻ, nhưng gương mặt cô lại âm u đáng sợ, nhìn như đang tức giận, đây là lần đầu anh thấy.

"Em về rồi" anh nói, Trình Tranh chỉ thay giầy sau đó đi ngang qua anh, không hề để ý đến lời nói của anh. Truyện Sủng

Đường Diệc Thành thấy có chút kì quái, mày nhíu lại định giữ lấy Trình Tranh, hỏi rõ ràng, thì thấy ở cửa là Tô Sương.

Tô Sương cứ đưa tay lên miệng kêu im lặng, rồi đưa tay chữ X như kêu anh đừng đụng vào cô. Anh nhíu mày khó hiểu.

Khi Trình Tranh đã lên lầu, Tô Sương nghe thấy tiếng đóng cửa mới bắt đầu thôi trò diễn kịch câm.

"Tranh Tranh đang tức giận" Tô Sương nói

"Tức giận?" anh hỏi, Tô Sương gật gật đầu. "Ai làm cô ấy tức giận?"

Tô Sương không nói, đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh. Đường Diệc Thành mở to mắt nhìn Tô Sương.

"Tôi?" anh tự chỉ mình, hỏi lại cô, cô gật đầu. "Tôi làm gì?" anh quả thực không biết.

Tô Sương nhún vai,sau đó nói "Đừng đụng đến cậu ấy trong mấy ngày tới, không thì cậu ấy đá chết anh!" nói xong liền ra ngoài, lên xe rời đi, bỏ lại anh ngây ngốc ở cửa.

Hôm sau, tại công ty.

Mọi người chịu áp lực từ sếp lớn sắp không chịu nổi rồi... Không biết là ai chọc giận sếp làm sếp tăng lượng công việc lên, họ còn không có thời gian về nhà...

Sau một hồi bàn luận họ quyết định nhờ Khương Tuấn hỏi thăm sếp lớn.

Khương Tuấn được khen ngợi liền rất vui vẻ, còn hứa sẽ moi được tin từ Đường Diệc Thành. Nhưng đến khi đứng trước cửa phòng lại không dám vào, khí thế hùng hồn biến mất không dấu vết, anh liền muốn lùi bước nhưng mọi người lại núp sau bức tường ủng hộ anh, vào không được đi cũng không xong. Khương Tuần chỉ đành tự cầu nguyện cho mình.

Cửa mở ra, hơi lạnh từ phòng lan tỏa làm Khương Tuấn run người một cái, Đường Diệc Thành làm việc thần tốc, mắt không ngước lên, tay thì cứ ghi ghi viết viết gì đó, Khương Tuấn nuốt nước bọt, e dè mở lời.

"Diệc Thành à...rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Mọi người trong công ty nói lượng công việc nhiều quá, họ làm không hết..." vừa nói xong, Đường Diệc Thành ngước mắt lên nhìn, Khương Tuần liền im lặng.

"Họ bảo cậu nói vậy?"

"Không...không nha" Khương Tuấn một mực lắc tay.

"Vậy thì dốc sức làm việc đi" anh nói. Khương Tuấn hơi chừng chừ "Hay muốn tăng thêm công việc?" Lời này vừa nói Khương Tuần đã chạy ra ngoài.

Mọi người đứng chờ sẵn ở ngoài, thấy anh liền vui vẻ, sau đó thì thấy anh lắc đầu, tâm trạng liền tuột dốc. Mọi người mang vẻ mặt ủ dột mà rời đi,Khương Tuấn nghĩ " Có khi lại xảy ra chuyện với Tiểu Tranh", anh không khỏi thở dài.

Ba ngày sau, trời rất đẹp, không nắng cũng không nóng, tâm tình của Trình Tranh cũng tốt thêm, nhưng vẫn không nói gì với Đường Diệc Thành.

Ba hôm rồi, cả hai ngủ chung nhưng không ôm nhau ngủ, ăn cơm cũng không nói chuyện, nếu cô dưới phòng khách, anh sẽ trên phòng. Nếu cô vào bếp, anh sẽ vào nhà vệ sinh. Tâm tình cô không tốt làm anh cũng không tốt theo, hôm trước mẹ gọi cho anh, hỏi về cô, anh nói rất rõ hôm nay có như thế nào cho mẹ nghe, cô liền thấy có chút vui vẻ, hôm nay liền muốn đền bù cho anh một chút.

Đường Diệc Thành đi làm, căn nhà cũng còn một mình cô, chân cô đã lành, cũng không cần người giúp việc nữa.

Cô bước xuống nhà, sau đó liền chui vào bếp, hôm nay cô đặc biệt muốn làm đồ ăn trưa mang tới công ty cho anh nha, cô tò mò mặt anh sẽ như thế nào, nghĩ tới Trình Tranh lại cười vui vẻ. Lại nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Viên Viên, cô cũng rất muốn thấy...

Giữa trưa, cô xách hộp cơm bước ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe cưng của cô, còn ôm hôn Fou một cái, Fou không thích ôm liền dùng hai chân sau đạp đạp vào mặt cô. Mọi khi cô nhất định sẽ mắng nó và cắt phần ăn của nó, nhưng hôm nay cô đang vui, nên tha cho nó.

Đường tới công ty Đường Diệc Thành phải băng qua hai con đường lớn, giữa chừng Trình Tranh ngừng xe lại, định bước vào cửa hàng mua một lon nước, lại không nghĩ, số cô xui xẻo đến vậy...

Đùng

Lại một lần nữa, người đang ông này dùng ánh mắt sát khí nhìn cô, Trình Tranh không khỏi sợ hãi.

"TRÌNH TRANH!" Đường Diệc Thành gầm lên với cô, cô sợ hãi nắm lấy gấu giường, không dám ngước lên nhìn anh. "Anh cần lời giải thích!" Anh nhìn vào chân cô, nó lại băng một mảng băng trắng, không chỉ vậy còn ở tay.

Nhắc lại cô còn sợ, không nghĩ vừa lành lặn lại bị thêm một tai nạn nữa. Lúc xuống xe, một người đang lướt ván đâm sầm vào cô, nói thật lúc đó cô đau muốn khóc....Giờ nhìn mặt anh, cô càng uất ức.

"Trình Tranh, em không thể yêu thương bàn thân mình được sao?" Anh gằng giọng, anh đang lo lắng cho cô sao? Trình Tranh nghĩ. "Vừa lành lặn chưa tới hai ngày liền gặp tai nạn, anh nhớ đã cấm em ra đường rồi mà!" Lần này anh quả thực tức giận, bình thường việc gì nặng nhọc anh đều dành làm, cố gắng không để cô bị thương, vậy mà hai lần rời mắt, cô liền phải vào viện... Anh rất muốn tự cầm dao đâm mình một cái.

"Em chỉ...chỉ muốn đem cơm trưa tới cho anh..."cô nói lắp bắp, cô không làm sai mà lại như đứa trẻ có lỗi, lại còn là lỗi rất nặng, sợ hãi không dám ngước mặt lên nên không thấy người nào đó vừa bị chấn động, mắt mở to nhìn cô. Tim anh không khỏi nhảy lên vài cái.

Trình Tranh vừa nói cô làm cơm trưa cho anh... Đường Diệc Thành vô thức nở nụ cười thật tươi. Cơn tức giận vừa nãy liền không cánh mà bay. Thiết nghĩ, với cô anh luôn có sự khoan dung vô bờ bến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.