Thì ra quãng thời gian hạnh phúc của họ không thể kéo dài.
Khi Đường Diệc Thành quay lưng bỏ đi, khi cánh cửa lớn đóng lại, khi tiếng xe anh vang lên, cô biết mọi thứ đã quá muộn, bọn họ đã có một khoảng cách rất lớn.
Trình Tranh không bước theo anh nữa, Đường Diệc Thành vừa ra khỏi cửa, cô liền ngồi thụp xuống, thứ nước mặn chát chảy xuống từ hai khóe mắt lăn dài trên má, miếng bông băng dưới chân do chạy nhanh mà bung ra, máu cũng chảy, nhưng cô lại cảm thấy đau trong tim nhiều hơn. Nếu có thể cô muốn sửa sai nhưng trên đời này làm gì có chữ " Nếu ".
Trời hôm nay không đẹp, ánh nắng yếu ớt trải dài trên đường như một tấm thảm lớn, Trình Tranh thường rất thích những ngày giống như vậy, cô thường đòi anh đưa ra ngoài vào những ngày này, anh không ngần ngại gác hết công việc đưa cô đi dạo. Đường Diệc Thành cười khẽ, thật không ngờ, anh bị bỏ rơi như vậy nhưng chỉ cần một chút dính dáng gì đến cô liền để ý, anh thầm trách mình.
"Khương tổng "
Người lễ tân đi thấy Khương Tuấn đi ngang liền lễ phép chào hỏi, anh cũng gật đầu phải phép.
"Chủ tịch đã tới chưa?" anh dừng lại hỏi cô một chút.
"Đã tới khoảng hai tiếng trước " cô gái mỉm cười nói với anh.
"Cảm ơn " anh đưa hai tay lên thái dương làm một động tác chào, còn nháy mắt một cái, cô gái liền đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn tiếp. Khương Tuấn dù sao cũng nổi tiếng là một tay sát gái, ăn chơi có thừa, mấy động tác đó rất dễ đánh gục vài cô gái.
"Đường Diệc Thành " Khương Tuấn đẩy cửa phòng, bình thường anh cũng có gõ cửa trước khi vào nhưng hiện tại chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ của Trình Tranh tối qua, anh thật sự không thể bình tĩnh, trực tiếp xông vào phòng.
Đường Diệc Thành đang làm việc, một xấp giấy tờ và hồ sơ kế bên, tay đang linh hoạt ký vào giấy, mắt lại rất chăm chú nhìn vào các dòng chữ, Khương Tuấn thoáng ngạc nhiên, anh biết Đường Diệc Thành đối với công việc rất chuyên tâm, nhưng làm việc điên cuồng như vậy rất ít trừ khi anh đang có chuyện bực mình, muốn lấy công việc để không phải nghĩ tới.
Khương Tuấn hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong thâm tâm anh có sự đồng cảm với Đường Diệc Thành nhưng không thể không nói anh cũng thấy Trình Tranh đáng thương.
"Đường Diệc Thành!" anh lại nói, Đường Diệc Thành hơi dừng bút, hình như đã cảm nhận được sự hiện diện của anh.
"Chuyện gì?" anh lại tiếp tục nhìn vào tờ giấy trên bàn.
"Rốt cuộc cậu với tiểu Tranh xảy ra chuyện gì?" Đường Diệc Thành khẽ dao động, tay siết chặt cây bút trong tay, lại là cái tên này, anh thật cảm thấy khó chịu.
"Không liên quan đến cậu "
Khương Tuấn nheo mắt
"Hôm qua tiểu Tranh đi tìm cậu, cô ấy đến nhà mình " Khương Tuấn hai tay đút túi quần vẻ mặt ung dung như đang thách thức anh " Chuyện gì cũng từ từ giải quyết không cần làm vậy "
"Cô ấy không nhớ lễ kỷ niệm " Đường Diệc Thành âm trầm mở miệng, Khương Tuấn còn định nói gì đó lại im bặt, anh biết đây không phải là chuyện của anh, anh cũng không thể can thiệp, Khương Tuấn quay lưng, bước về phía cửa lớn.
"Tiểu Tranh, bị thương " anh nói vừa dứt lời, Đường Diệc Thành dừng bút hẳn, giương mắt nhìn Khương Tuấn, Khương Tuấn không nhìn lại anh, cánh cửa trước mặt hé ra một chút.
"Tại sao?"
Khương Tuấn nhún vai, hành động này làm anh khó chịu, Khương Tuấn cười khẽ nhưng vì quay lưng nên anh không thấy được.
"Khương Tuấn!" Anh gầm lên, vẻ dửng dưng đó khiến anh khó chịu.
"Chắc là do mang cao gót mà chạy đi tìm ai đó " 'ai đó' là ám chỉ anh, anh biết, tim đánh lên một đòn đau đớn, muốn nói gì đó thì Khương Tuấn đã rời khỏi phòng.
Trình Tranh xin nghỉ làm, hôm nay cô thật sự rất mệt, buổi tối ngủ không ngon giấc, chân lại đau như vậy, một chút sức lực cô cũng không có, nếu đi làm cô thật sự sẽ chết mất. Cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, cô không dám dậy, không dám đối mặt với anh. Trình Tranh vùi đầu vào gối, ép bản thân mình ngủ, thật chất cô không phải ép mình, cô đã mệt lắm rồi, chỉ cần nhắm mắt một chút đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày cưới của bọn họ là một ngày đẹp trời, cô mặc áo cưới trắng tinh khôi được ba dắt vào lễ đường, cô vẫn nhớ hôm đó cô xinh đẹp nhất, mặt được trang điểm cẩn thận, tóc được vấn lên để lộ chiếc cổ trắng ngần, màn sa trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn màu vàng, gương mặt ẩn hiện lên ánh đỏ ngại ngùng. Anh đứng trước mặt cô với âu phục trắng, tóc anh vuốt keo gọn gàng, ngũ quan sắc nét, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng lúc anh cầm tay cô, cô thấy anh có chút run, cô còn nghĩ đó là ảo giác rồi cô khẽ liếc nhìn gương mặt anh, đáy mắt anh hiện lên tia hạnh phúc làm cô xao xuyến, tim bất chợt đập thật nhanh. Hôm đó, là ngày hạnh phúc nhất của cô.
Đường Diệc Thành đóng máy tính lại, đem cả người ngã ra phía sau, chiếc ghế làm lưng anh thoải mái một chút, anh liếc nhìn ra ngoài, bầu trời đã nhuốm một màu đen, có nhiều đốm sáng nhưng không phải sao, chỉ là ánh đèn của các tòa nhà cao tầng và đèn đường, anh khẽ nhắm mắt, căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Hóa ra đã trễ như vậy rồi, anh có nên về nhà không?
Xe anh lái vào khuôn viên, cả căn nhà to lớn không có ánh đèn, cuối cùng Đường Diệc Thành vẫn chọn lựa về nhà. Anh bước xuống xe, đứng nhìn ngôi nhà một lúc, chắc cô ngủ rồi, vẫn là nên vào nhà một chút.
Đường Diệc Thành bước qua căn bếp, không có vẻ gì là nấu nướng, mọi thứ vẫn vậy như lúc anh rời đi, anh khẽ nhíu mày, ngay cả rác của đồ ăn nhanh cũng không thấy, không lẽ cả ngày hôm này cô không ăn gì. Anh không nghĩ tiếp, bước nhanh lên lầu, Trình Tranh quả thực đã ngủ, anh đẩy nhẹ cửa cố không làm gì có tiếng động tránh làm cô thức giấc. Cô ngủ quay lưng lại với anh, mặt chôn sâu vào gối, nhìn mặt rất an ổn. Đường Diệc Thành ngắm cô một lúc, lại nhớ đến lời Khương Tuấn nói cô bị thương, anh khẽ cau mày, nhẹ nhàng nhấc chăn lên, phần gót chân có vài vết trầy xước, máu vẫn còn rỉ ra một ít. Anh mím môi cảm thấy đau lòng, cuối cùng vẫn hạ chăn xuống đi lấy bông băng cho cô.
Thì ra chỉ cần chút chuyện liên quan đến cô anh đều không ngần ngại gác bỏ tự tôn của mình. Trình Tranh vì sao lại phải hành hạ anh như vậy? Em không thể yêu anh dù chỉ một chút thôi sao?
Đường Diệc Thành nhẹ nhàng chấm vết thương cho cô, thao tác cực kì dịu dàng không để cô phải đau, nhưng Trình Tranh vẫn nhíu mày lại làm anh có chút xót, động tác đã nhẹ nhàng hết sức nhưng lại cố làm nhẹ hơn. Qua một lúc sau, anh mới rửa xong vết thương và dán băng cá nhân lại đàng hoàng, Đường Diệc Thành khẽ thở dài, thoáng nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói, vừa muốn yêu lại muốn giận, anh thật sự rất rối.