Bà Xã Đại Nhân

Chương 37



Vào quý mới, công việc có phần bận rộn hơn, đến ngay cả ngủ còn không có thời gian huống chi là nghỉ ngơi, Trình Tranh thở dài một hơi, nằm dài ra bàn làm việc.

"Thư ký Trình, trông chị mệt quá "

"Chị thật sự sắp mệt chết rồi, công việc không biết bao giờ mới có thể làm xong" Trình Tranh nhìn đống hồ sơ trước mặt, nó chất cao như núi, nhìn vào đã thấy hoa mắt, cô đành nhắm mắt lại, tạm thời lờ nó đi.

"Cũng phải, dù sao cũng gần cuối năm rồi, không tránh khỏi bận rộn mà" tiểu Lý sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn một chút, sẵn tay rót hẳn cho cô một ly nước trà gừng.

"Cảm ơn em" cô đón lấy, hớp một hơi liền cảm thấy cơ thể ấm lên một chút, trời càng ngày càng lạnh mà cô không thích lạnh lắm, hằng ngày luôn đem theo túi chườm nóng, tiểu Lý ở cạnh cô lâu cũng hiểu được phần nào thói quen của cô.

"Chị làm việc đi, em ra ngoài photo tài liệu" tiểu Lý cười, tay ôm một xấp giấy, cô cũng chỉ gật đầu như đã biết.

Tiểu Lý là một nhân viên giỏi trong công ty, rất được trọng dụng, khi cô vừa chân ướt chân ráo bước vào công ty, tiểu Lý liền đi theo cô, giúp đỡ cô rất nhiều, nói về việc này cô rất cảm ơn cô ấy. Trình Tranh lắc lắc đầu, mắt lại dán vào đống giấy tờ trước mặt, bây giờ cô đã hiểu tại sao Đường Diệc Thành thường xuyên thức khuya rồi, cô vô thức cười nhẹ một cái.

"Trình Tranh!!!"

Giọng nói có phần rất quen, chỉ có một người dùng giọng điệu như vậy để gọi cô, còn ai khác ngoài người bạn chí cốt của cô - Tô Sương. Trình Tranh giật cả mình, muốn thở hắt ra một hơi, lại thấy có gì không đúng.

Hình như...Tô Sương béo lên một chút, da trắng lên một chút, cô càng nhìn càng thấy mặt của Tô Sương giống cái bánh bao...

"Tô...Sương?" cô hơi nghi ngờ người trước mặt một chút, có cảm giác không phải bạn cô cho lắm.

"Vẻ mặt cậu như vậy là ý gì?"

Giọng nói lẫn thái độ đều rất giống "Cậu thật sự là Tô Sương sao?"

"Trình Tranh! Bạn bè mấy năm trời mà như vậy sao!?" Ngữ khí rất giống....

"...."

"Lại không nghĩ, Trần Hữu Bằng nuôi cậu béo tốt như vậy" Trình Tranh cảm thán nói, vẻ mặt hơi khó tin.

"Cậu còn nói, chẳng biết anh ta nuôi kiểu gì nữa, mình càng ngày càng giống một cái thùng rồi!", Tô Sương ấm ức nói, tay bẹo một bên má phúng phính của mình. Cô từng là một con người sống phóng khoáng, thích đi đây đi đó, có làn da màu bánh mật đầy năng động, giờ thì sao? Béo lên rồi, da càng ngày càng trắng như mấy vị tiểu thư, cô sắp không nhận ra mình rồi!

"Tô Tô!"

Có phải văn phòng của cô là nơi tập trung những chuyện hay trong ngày không nhỉ, Trình Tranh hơi cúi đầu xuống một chút, muốn len lén trốn đi cho xong, nhưng vẫn là không thể, đành phó mặt ngồi đó.

"Sao em lại chạy đến đây, em có biết hiện tại em không thể đi lại nhiều không?"

"Tôi cứ thích đi đó thì sao!?" Tô Sương bực bội đứng dậy, hai tay chống vào hông, theo góc độ này,Tô Sương rất giống với một con gà.... Trần Hữu Bằng quả là nuôi rất tốt...

"Em đừng bướng bỉnh nữa, về nhà " Trần Hữu Bằng cau mày, cô hiếm khi thấy anh tức giận như vậy. Trình Tranh liếc mắt một chút, ngoài hành lang có rất nhiều người đứng xem, xem ra... Cô lại nổi tiếng rồi.

"Tôi không về, không muốn về, tôi... Tôi... Tôi sẽ bỏ đi"

Câu nói này quả thực động đến anh khá lớn, bao nhiêu khí lạnh đều tỏa ra, áp bức người khác, Tô Sương trông cũng chẳng sợ sệt gì, ngược lại còn trừng mắt lại với anh.

"Em lặp lại những điều vừa nói "

"Tôi nói tôi sẽ bỏ đi!"

Trần Hữu Bằng im lặng nhìn Tô Sương một lúc lâu, khoảng thời gian đó nói không dài chính là không dài, không ngắn cũng rất đúng, ấy vậy mà cô có cảm giác đã trải qua hàng thế kỉ, Trình Tranh lau mồ hôi một chút, không có ý định xen vào.

"Tô Tô, rút lại lời em nói, nếu không nhiều năm nữa em đều phải mang bộ dạng này", ý định quá rõ, anh đạt được mục đích, Tô Sương liền giật mình, bắt đầu sợ hãi, giương đôi mắt cầu cứu Trình Tranh, cô cũng bất lực, xua tay.

"Anh là lợn sao!?" Cô ném đại một xấp giấy vào người anh, trong phút chốc Trình Tranh thật sự nổi điên, tốn cả ngày trời cô mới thống kê hết chỗ đó bây giờ thì hay rồi, đều bị Tô Sương làm hư hết...

Trần Hữu Bằng không nói lời nào, trực tiếp xách cô lên, vác cô trên vai như một bao tải, nhưng là nhìn thế nào anh vẫn có chút dịu dàng với cô.

"Trần Hữu Bằng buông!!! Tô Sương vùng vẫy trên vai anh, khóc không ra nước mắt, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, không quan tâm đến sự quấy nháo của cô, trực tiếp bước ra khỏi phòng làm việc của Trình Tranh. Mặc dù đã qua một lúc nhưng cô vẫn nghe giọng của Tô Sương văng vẳng lại, Trình Tranh lắc đầu, thật sự là quá ồn rồi...

"Thư ký Trình, là vợ của chủ tịch ạ?" Tiểu Lý đứng ngoài nãy giờ, thấy có chuyện nên cũng không tiện vào trong xem sao, an ổn đứng đợi mọi việc tan.

Trình Tranh nghĩ bâng quơ một chút, sau đó chép miệng nói "Xem là thế cũng được "

"Cô ấy sướng thật được chủ tịch yêu thương như vậy, phụ nữ có thai chính là cần những thứ tình cảm như vậy", Tiểu Lý vui vẻ nói, để lại xấp giấy mới photo còn nóng lên bàn.

"Phụt!" Trình Tranh phun ra một ngụm nước, dọa Tiểu Lý giật bắn mình "Em vừa nói gì?"

"Nói...phụ nữ có thai cần..." Tiểu Lý lúng túng lặp lại lời vừa nói.

"Có thai?" Trình Tranh ngơ ngác hỏi, tiểu Lý như hiểu được chuyện gì, liền khôi phục lại vẻ điền đạm.

"Chị Trình, chị không nhìn ra sao, cô ấy đang mang thai", Tiểu Lý đi đến cạnh cô "Phụ nữ khi mang thai thường dễ mập lên lắm, tính tình lại cọc cằn, chưa kể cô ấy còn mặc áo khá rộng nữa", tiểu Lý nói rất nhiều, nhưng cô nghe lại thấy có chút mù tịt, qua một lúc lâu chỉ biết ú ớ vài chữ.

"Ồ.... Em biết nhiều ghê nhỉ "

"Không phải, ở nhà chị dâu em đang mang thai, nhìn mãi nên quen thôi " tiểu Lý cười hì hì, quay lại bàn làm việc của mình, Trình Tranh cũng thu lại tầm mắt, đem sự chú ý dán lên tờ giấy trắng, tuy là đang cắm mặt vào giấy tờ, nhưng trong não cô là hai chữ "Mang thai ", kể ra, họ lấy nhau cũng được khoảng thời gian dài rồi, nhưng vẫn chưa có gì.... Trình Tranh nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của mình, có phần chán nản. Bọn họ ngoài ngủ chung giường ra cũng không có ý định tiến xa hơn, cô thở dài một cái.

Ding.

Điện thoại cô có tin nhắn, không có tên, cô hơi nhíu mày lại một chút, vẫn bấm vào xem.

Trình Tranh thoáng sa sầm mặt mày, không biết có từ nào có thể miêu tả gương mặt cô lúc này nữa, là tái méc, là xanh xao, là khó chịu hay là tức giận? Cô không biết, cô không hình dung ra được, cô đang hoảng sợ chăng?

Tin nhắn gửi đến chỉ đơn giản là những tấm hình, ngoài ra không có thêm dòng chữ nào. Chỉ với tấm hình cũng đủ khiến máu trong người cô không lưu thông, hô hấp có chút khó chịu.

Người trong bức ảnh là chồng cô, mà chồng cô lại đang ở cùng một người phụ nữ, hai người họ trần truồng nằm cạnh nhau, quấn quýt vào nhau, chiếc mền đắp hờ hững trên ngực cô gái, tạo thêm nét mập mờ. Tuy hình rất tối nhưng cô vẫn có thể thấy người trong ảnh chính là Vu Tình.

"Chị Trình, chị không sao chứ?" Tiểu Lý nhìn sang cô một chút, thấy không ổn liền đứng lên hỏi thăm, Trình Tranh giật mình, vội giấu đi chiếc điện thoại, cũng chẳng biết trên mặt mình có nước mắt hay không cô vẫn đưa tay gạc đi.

"Chị không sao" cô cười, hơi gượng gạo một chút "Tiểu Lý, chị có việc đi trước đây", vẫn là không kìm nén nổi, cô muốn rời đi, không cho phép bản thân mình yếu đuối trước mặt người khác.

Tiểu Lý chưa kịp nói gì, cô đã phóng nhanh ra cửa, rồi mất hút ở hành lang.

Nước mắt mặn chát thấm vào môi, cô mới biết mình đang khóc, chạy ra khỏi công ty, gió lạnh quật vào người từng cơn, mặt lẫn tay cô đều đỏ lên, có chút đau rát.

Trình Tranh chạy mãi, cuối cùng dừng lại ở một con phố xa lạ, cô ngước lên trời, bầu trời rất xanh nhìn cứ như một mặt nước nông, chỉ cần chạm nhẹ, cô sẽ ướt sũng, Trình Tranh im lặng một lúc, không nói rõ tâm trạng bây giờ, chỉ cảm thấy cả cơ thể đều như mùa thu, đều lạnh như vậy...

"Cô Trình" một người gọi tên cô, ngoài tiểu Lý gọi cô là thư ký Trình ra thì không ai gọi cô một tiếng khách sáo như vậy, mà giọng nói này rất quen, cô đã nghe qua ở đâu đó, không nhớ nỗi, vẫn là nghiêng đầu xem sao, thân ảnh cao lớn cùng bộ vest đen khiến cô có chút ngờ ngợ, gương mặt non choẹt luôn tràn đầy sức sống hiện ra trong trí nhớ của cô.

"Anh Lệ, chào anh, thật trùng hợp" Cô cười cười, hơi cúi người xuống.

Lệ Viễn Cảnh xua tay "Trùng hợp, trùng hợp thật " gương mặt anh vui lên thấy rõ, niềm vui này không giấu nổi trong ánh mắt "Tôi thấy bóng dáng rất quen, chỉ là buột miệng gọi, không nghĩ lại quả thực là cô"

Trình Tranh không đáp, chỉ cười, thực sự mà nói, cô cũng không biết nói gì, Lệ Viễn Cảnh cũng đứng đó nhìn cô ngại ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.