Bà Xã Đại Nhân

Chương 7



Hai ngày sau kể từ vụ lùm xùm tại quán bar, Tô Sương không quấy rầy cô nữa, cô liền trở thành con sâu lười, cắm rễ ở trong nhà không đi đâu.

Trình Tranh lười biếng nằm dài ra ghế, cô chán tới mốc meo. Cô không thể đến nhà ba mẹ được, họ nhìn thấy dải băng trên cánh tay cô nhất định sẽ khóc không ra nước mắt mất. Cô thở dài, mắt nhìn chằm chằm vào cái ti vi to to trước mặt, Fou từ trong đi ra nhảy lên người cô.

"Fou! Sao mày hôi rình vậy!" Trình Tranh bật dậy, bế Fou lên. Nói mới nhớ, hình như đã một tuần cô chưa dọn phân cho nó, bây giờ thì nhìn xem, nó không còn là chú mèo đẹp trai thơm tho nữa... Suy nghĩ một lúc, cô quyết định mang Fou đi tắm.

Fou là mèo, dĩ nhiên không thích nước, tắm cho nó chính là một cực hình, hoặc với cô nó là một việc cực kỳ cực khổ, như đi trên đống than vậy...

Cô ôm Fou bước ra khỏi nhà tắm, gương mặt nó có chút không tình nguyện, cả người ướt nhẹp, trên tay cô còn cầm theo cả máy sấy tóc.

"Trình Tranh" tiếng nói vang lên làm cô giật bắn người, Fou cũng tranh thủ nhảy xuống, cô còn tưởng là ma, nhưng nhìn người ngồi trên ghế thì liền biết mình không nghe lầm.

"Anh...anh về lúc nào?" Cô nói không được lưu loát, kể ra vẫn còn sợ.

"Vừa xuống máy bay."

Vừa xuống? không lẽ anh thức suốt đêm? Cô suy nghĩ.

"Anh bảo có thể một tuần."

"Anh cũng bảo có thể về sớm."

"Ồ..."

Không khí lại trầm mặc. Đường Diệc Thành trở về, anh mặc cả vest, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén nhìn cô. Cô cúi đầu, răng cắn cắn, trong lòng có chút vui vẻ.

"Điện thoại em đâu?"

"À... Hình như trong túi xách, nhưng có lẽ đã hết pin" từ hôm xảy ra chuyện ở quán bar, cô cũng không để ý điện thoại lắm, thảo nào cứ thấy quên gì đó.

Anh định nói gì đó, mắt liếc thấy tay cô băng một miếng vải màu trắng, đáy mắt liền lộ ra tia không vui. Anh đứng bật dậy đi nhanh tới chỗ cô, tay nắm lấy tay cô.

"Tại sao bị thương?" Giọng anh không được tự nhiên, anh đang tức giận.

"A...Hôm trước đi cùng với Tô Sương bị thương, không nặng lắm." anh tóm tay cô bất ngờ, cô bị giật mình, nhìn xuống dưới đất, Fou quấn quýt dưới chân anh, kêu "ngao ngao".

Cô nhìn nó nghĩ "Mày đang gạ chồng bà phải không?" nó thấy cô nhìn nó, lại cố tình làm ngơ. Con mèo này, chị đây mới là chủ mày mà!

Cô lúng túng nhìn anh, mặt anh đang rất cau có.

"Lần sau không cho em đi với Tô Sương."

"Cũng không có cơ hội, chồng cậu ấy nhất định đang giáo huấn cậu ấy" cô nhắm mắt nói như lẽ đương nhiên. Không biết người trước mặt đang nhìn cô cười đểu.

"Vậy chồng em cũng nên giáo huấn em " lời vừa nói ra, mắt cô mở to tròn nhìn anh, chưa kịp phản bác đã được anh bế lên trên phòng, gọi là như vậy nhưng cùng lắm là làm một trận thuyết giáo, nào là tác hại của việc chơi cùng Tô Sương, đi cùng Tô Sương, dính dáng đến Tô Sương,...v...v từ đầu đến cuối đều là hậu quả của việc ở cùng Tô Sương...

Hai ngày trước, Đường Diệc Thành làm việc ở Hồng Kông, dự án khu đô thị này làm anh rất mệt mỏi. Anh còn kéo thêm Khương Tuấn và Đường Nghiêm Vĩnh, giống như "Nếu đã mệt thì chúng ta cùng mệt" vậy. Ánh mắt của hai người kia lúc đó là oán hận cực kì...

Buổi tối ở Hồng Kông, Đường Diệc Thành cầm trên tay một tấm ảnh, mắt chăm chú nhìn cô gái đang cười trong hình.

Nhớ lại trước khi đi, Trình Tranh đưa cho anh tấm ảnh này, anh không hiểu cô có ý định gì, không nhận ảnh mà chỉ nhìn cô thật lâu. Cô là người lên tiếng trước.

"Gì vậy? Không định lấy sao? ".

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Anh phì cười, đưa tay ra cầm lấy "Đây là cái gì? ", anh vừa nói vừa lật ra mặt sau, là tấm hình hôm hai người ở biển.

"Anh nói in cho anh một tấm còn gì, không muốn lấy nữa thì trả cho em" Trình Tranh chìa tay ra lại.

"Ai nói anh không lấy" Đường Diệc Thành bỏ tấm hình vào túi áo, sau đó nhìn cô thật lâu "Anh sẽ về sớm"

Anh còn nhớ lúc đó cô ngạc nhiên vô cùng, anh thì chỉ cười rồi đi luôn. Nghĩ lại thì hành động đó đáng ngờ quá.

Đường Diệc Thành nghiêng qua nghiêng lại, cảm thấy khó chịu, tối nào cũng ngủ cạnh cô đã trở thành một thói quen khó bỏ rồi. Mỗi tối cô luôn làm trò, rồi tự chui vào tay anh ngủ, anh đã quen, bây giờ không có, lại thấy nhớ rất nhiều. Anh không tự nhủ được mà bấm máy gọi điện.

Anh có hai điện thoại, một chiếc để liên lạc với mọi người, chiếc còn lại chỉ lưu mỗi số cô. Anh bấm gọi, điện thoại kêu rất lâu không ai nghe máy, anh nghĩ cô ngủ rồi nhưng nhìn lại đồng hồ mới sáu giờ chiều, liền gọi lại,vẫn không ai bắt máy. Cứ gọi mãi đến một giờ sáng, trái tim anh lúc đó như bị treo lên, anh muốn bỏ tất cả để quay về.

Nhưng Khương Tuấn ngăn anh lại, lúc đó Đường Diệc Thành muốn đấm cậu ta một cái, nhưng Khương Tuấn làm sao không biết tính tình của bạn mình, liền giơ mặt ra tự nguyện chịu ăn đấm.

"Diệc Thành, bình tĩnh một chút. Cô ấy không có việc gì đâu, chi bằng cậu cố gắng làm xong nhanh một chút rồi trở về, dù sao, cậu muốn mua khu đất này để tặng cô ấy không phải sao" Khương Tuấn rất bình tĩnh, Đường Diệc Thành cũng không đi nữa, anh ngồi vào bàn, bật laptop lên nói với Khương Tuấn.

"Khương Tuấn, không cần bàn giá với bên chủ khu đất nữa, lập tức đem tiền đi thu mua công ty đối phương "

"Thu mua?" Khương Tuấn hỏi lại, sau đó cười cười. " Cậu ranh ma thật."

Vốn dĩ Đường Diệc Thành muốn từ từ giành lại khu đô thị, anh định kéo dài năm ngày, không ngờ lại gom lại trong vòng hai ngày. Công ty đối phương không trụ nổi, bị anh thu hết 85% cổ phần công ty, Đường Diệc Thành ra tay mạnh bạo, trong nháy mắt liền tóm gọn công ty đó trong lòng bàn tay, vốn họ không đủ xoay sở, chỉ đành thỏa hiệp không mua khu đất đó nữa, còn tình nguyện chia cho Đường Diệc Thành 15% cổ phần. Nhưng anh không lấy, anh muốn 20%, không được thì công ty bọn họ tốt nhất nên biến mất.

Một tuần sau, Tô Sương cuối cùng cũng được thả tự do, liền không ngại ngùng rủ Trình Tranh ra ngoài. Đường Diệc Thành không có nhà, cô cũng lặng lẽ trốn đi.

"Trình Tranh bạn yêu, hôm nay tớ đặc biệt mời cậu một bữa ngon nha!!!" Tô Sương gắp đồ ăn vào bát của Trình Tranh.

Hôm nay, Tô Sương đặc biệt rủ cô đi ăn món Tứ Xuyên, vì Trình Tranh thích ăn đồ cay, không thích đồ ngọt, nếu muốn mua chuộc cô thì món ăn Tứ Xuyên chính là món tốt nhất, nhất hơn nữa là cá hồng.

"Sao nữa, đừng bảo cậu lại bỏ nhà ra đi nha" Trình Tranh nhìn miếng cá trong bát, không khỏi liếm môi. Từ tốn gắp lên bỏ vào miệng.

"Không nha, không nha, một tuần qua tớ không bước xuống giường được, tại tên đàn ông đó, không biết hắn lấy đâu ra nhiều sức như vậy" Tô Sương liếc mắt đầy bực mình, trái ngược với Trình Tranh, cô thích ăn nhất là thịt heo, lần này không chủ động được mà cầm đũa chọc chọc miếng thịt trong bát.

"Tớ không có hứng thú với chuyện giường chiếu của vợ chồng cậu nha " Trình Tranh cười nói.

"Bọn tớ là vợ chồng hồi nào!?" Tô Sương liếc nhìn Trình Tranh. Quả thật chưa là vợ chồng, Trần Hữu Bằng cầu hôn cô nàng đã 3 năm, trong 3 năm này. Cứ một tháng là lại ngỏ lời một lần, do Tô Sương quá bướng bỉnh, nhất mực không chịu đồng ý. Còn cảm thấy rất hả dạ đi kể cho Trình Tranh nghe. Không nói cũng biết, Trần Hữu Bằng nhất định tức giận. Việc này, Trình Tranh nghe xong chỉ biết thở dài.

"Tranh Tranh à " Tô Sương đột nhiên gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn. " Cậu nhớ Hạ Viên Viên không?"

Trình Tranh im lặng, nói nhớ không đúng mà không nhớ cũng không đúng. Năm cô học cấp ba, cô cùng cái người tên Viên Viên đó chính là 'bằng mặt không bằng lòng'. Cô ta không biết vì lí do gì rất thích bám theo cô, còn tự xưng là bạn thân nữa, Trình Tranh cũng không để ý nhiều, nhưng Tô Sương thì tức điên lên muốn đánh Viên Viên một trận.

"Cho là nhớ cũng được " Trình Tranh nói.

"Nghe nói cô ta đã về " sau khi tốt nghiệp Viên Viên liền sang London, không thấy quay lại lần nào.

"Ừ" Vốn dĩ không liên quan tới cô, sống chết ra sao cũng mặc.

"Tranh Tranh, chẳng lẽ cậu không nhận ra, cô ta thích Đường Diệc Thành?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.