Bà Xã Đáng Yêu Lui Tới, Ông Xã Bực Bội Cầu Ôm Ôm

Chương 10: Cho dù là tấm vải rách, anh đều có thể mặc ra phong phạm (范儿) thời thượng



范儿: phong phạm: ý chỉ vẻ bề ngoài, hành vi, hoặc là ở trong một phong cách nào đó đặc biệt không tồi

Thẩm Ngự Phong không nghĩ tới An Tiểu Ngu vậy mà lại đề ra yêu cầu như vậy, sắc mặt rõ ràng cứng một cái, thế nhưng lập tức xoay người, phát hiện côcòn đưa lưng về phía mình, không khỏi mỉm cười.

"Sao vậy, chẳng lẽ cô muốn cùng tôi lăn lộn trên giường?"

An Tiểu Ngu trong nháy mắt hiện ra mặt đỏ ửng, câu nói vừa rồi quá bẩn rồi, rất dễ dàng khiến người ta miên man bất định, vì vậy liền vội vàng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là, quần áo mới đã mua về cho anh rồi, anh có thể trực tiếp mặc vào! Như vậy chẳng phải là rất tiện lợi sao! Kia, quần áo tôi đặt ở đây, anh nhanh mặc vào đi!"

Nói xong, An Tiểu Ngu nhanh lách người, thuận tiện còn đem cửa phòng ngủ khóa lại.

Hoàn hảo, tuy là sắc đẹp trước mặt, nhưng cô vẫn là định lực mười phần a!

Rất nhanh, cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Ngự Phong từ bên trong đi ra. Lúc nhìn thấy người đàn ông mặc đồ thể thao hưu nhàn (休闲运动装) màu trắng, An Tiểu Ngu quả thực trợn tròn mắt.

休闲运动装: đồ thể thao hưu nhàn: là kiểu ăn mặc trong trò chơi võng du.

Trời cao thật sự là không công bằng a, cho dù là tấm vải rách, anh đều có thể mặc ra phong phạm thời thượng!

Cô còn chưa kịp nói cái gì, điện thoại di động của Thẩm Ngự Phong vang lên, anh xoay người đi nghe điện thoại, An Tiểu Ngu trực tiếp đi toilet, nhìn thấy âu phục trong giỏ trúc.......Thở dài.

Thực sự là tự tạo nghiệt không thể sống a!

Lúc này, Thẩm Ngự Phong đi tới cửa phòng rửa tay.

"An Tiểu Ngu, quần áo rất vừa người, cảm ơn. Tôi còn có việc, nên phải đi trước. Còn về quần áo bẩn.......Cô giúp tôi giặt xong rồi giữ lại, ngày sau tôi qua đây lấy."

Nói xong, Thẩm Ngự Phong thay giày da đi, nghe thấy tiếng đóng cửa, An Tiểu Ngu phục hồi tinh thần lại.

Câu nói cuối cùng của Thẩm Ngự Phong........Anh ngày sau qua đây lấy.......Anh còn muốn tới nữa?

Không muốn a!

An Tiểu Ngu vội vã đuổi theo, nhưng là cửa thang máy đang chậm rãi đóng cửa, cô nhìn thấy anh hướng cô nở nụ cười.

Nụ cười như vậy khiến An Tiểu Ngu cảm thấy như có gai ở sau lưng, thật giống như mình là con mồi bị một con sói để mắt tới vậy. Cô vội vã vẫy đầu, đem cái ý nghĩ này từ trong đầu biến mất.

Nói đùa, cô An Tiểu Ngu cũng không phải là tiểu bạch thỏ mặc người chém giết!

Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, là số điện thoại lạ.

"A lô?"

"Là tôi." Giọng nói của Thẩm Ngự Phong từ điện thoại bên kia truyền đến.

"Có chuyện gì? Lẽ nào anh còn bỏ quên đồ vật gì sao?" An Tiểu Ngu có chút nghi hoặc.

"Không có, chỉ là muốn nói cho cô biết, đây là số điện thoại của tôi, nhớ lưu lại, đừng quên!"

Sau khi nói xong, Thẩm Ngự Phong cúp điện thoại.

An Tiểu Ngu bĩu môi. Người này khí thế hừng hực, anh ta nghĩ rằng là anh ta là ai a, hiện tại thì làm ra một dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, kêu cô lưu số điện thoại thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời a!

Mặc dù nghĩ như vậy, An Tiểu Ngu vẫn là đem số điện thoại lưu lại, còn về tên a........ An Tiểu Ngu hơi cong môi, ngón tay linh hoạt nhập vào hai chữ---- ------"Ôn thần".

Vừa mới về đến nhà, điện thoại lại vang lên, An Tiểu Ngu bấm nút nhận, hỏi: "Ngài còn có dặn dò gì?"

"Tiểu Ngu?"

An Tiểu Ngu nháy mắt một cái, sao lại là giọng nói của anh Tử Kiêu? Vừa nhìn lại số điện thoại, quả nhiên là anh. Lòng của cô trong nháy mắt luống cuống.

"Tiểu Ngu, em còn nghe không?"

"Uh, anh Tử Kiêu, em đang nghe!"

Tần Tử Kiêu thoáng dừng lại một chút, trầm giọng hỏi: "Tối hôm qua........Người nghe điện thoại là ai? Là bạn trai của em sao?"

Trong câu hỏi của anh........Mang theo vẻ lưỡng lự.

An Tiểu Ngu liền vội vàng giải thích: "Không phải, anh Tử Kiêu, anh hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là bạn trai của em, thật sự là không phải. Tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn......."

Càng là muốn giải thích rõ, ngược lại càng bôi càng đen.........

Bên kia, Tần Tử Kiêu cười cười.

"Tiểu Ngu, em trưởng thành rồi, có một số việc không cần hướng anh giải thích. Đúng rồi, qua nửa tháng nữa thì em sắp tốt nghiệp rồi, đợi em sau khi quay về, đến tham gia buổi lễ đính hôn của anh!"

Đính hôn sao?

An Tiểu Ngu cứng lại rồi, trong đầu trống rỗng.

Tần Tử Kiêu muốn đính hôn, vậy cô.........lại tính là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.