Bà Xã Đáng Yêu Lui Tới, Ông Xã Bực Bội Cầu Ôm Ôm

Chương 13: Có đôi lúc.......Tôi thật sự muốn bóp chết cô !



An Tiểu Ngu hất tay của Sở Mộ Thành ra, "Tôi biết anh Tử Kiêu phải đính hôn rồi, cho nên, anh không cần phải nhắc tôi!"

Sở Mộ Thành hừ một tiếng, thế nhưng ánh mắt như trước khóa ở trên mặt của An Tiểu Ngu, giống như là muốn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra sơ hở gì vậy, ngay sau đó, anh xoay người sang chỗ khác.

"An Tiểu Ngu, tôi cảnh cáo cô, sau này không được nhớ đến Tần Tử Kiêu nữa. Còn có, càng không được làm chuyện vượt quá khuôn khép, Sở gia chúng tôi.......không muốn mất mặt vì người như vậy!"

Khẩu khí của Sở Mộ Thành có chút ác liệt, thậm chí mang theo một chút cưỡng ép.

An Tiểu Ngu không có để ý anh.

"An Tiểu Ngu, cô có nghe thấy không."

"Yên tâm, tôi sẽ không nhớ đến Tần Tử Kiêu."

Cô sẽ đem Tần Tử Kiêu đặt ở trong lòng. Cho dù là anh đính hôn cũng được, kết hôn cũng được, chỉ cần anh hạnh phúc, mặc kệ trong lòng cô có bao nhiêu đau đớn.......Cô đều sẽ chân thành mà chúc phúc anh!

"Hừ, cái này vẫn còn tạm được. Cho dù cái tên Tần Tử Kiêu kia đối với cô tốt hơn nữa, nhưng là dựa vào gia thế của Tần gia, làm sao có thể nhìn trúng người như cô......."

Sở Mộ Thành còn không biết chết liên tiếp bổ dao, đâm đến đáy lòng An Tiểu Ngu đau.

"Đúng a, Tần gia căn bản thì không có khả năng tiếp nhận người như tôi, huống hồ, tôi chỉ là một đứa con ghẻ mà thôi, chỉ là dính một chút ánh sáng của Sở gia các người, mới không còn lưu lạc đầu đường, cũng là bởi vì Sở gia các người, tôi mới có thể có cuộc sống như hiện nay. Tôi nên hiểu được cảm ơn ân tình của các người, không phải sao?"

An Tiểu Ngu vừa thốt lên xong, sắc mặt của Sở Mộ Thành bỗng nhiên trở nên khó coi, xe thắng gấp.

"Sở Mộ Thành, anh lại nổi điên gì vậy? Nơi này là đường cao tốc!"

Sắc mặt của Sở Mộ Thành tối tăm, giống như là lúc bão táp đến gần, anh siết chặc nắm tay, nhìn mặt của An Tiểu Ngu, hung hăng nói: "An Tiểu Ngu, có biết không, có đôi lúc.......Tôi thật sự rất muốn bóp chết cô!"

"Đúng a đúng a, từ nhỏ đến lớn,nếu không phải là nhận được Sở thiếu gia ban ân, tôi An Tiểu Ngu đã không biết chết bao nhiêu lần rồi!"

Lúc này, tâm trạng của An Tiểu Ngu rất kém, thực sự rất kém, cô vốn là một mực nhẫn nhịn, nhưng là cô cũng là người có tính khí có được hay không?

Vừa mới trở về, Sở Mộ Thành lại đối xử với cô như vậy!

Nhìn xem, đây chính là người nhà........của cô.

Theo như trong tiếng hoa thì sẽ ghi như vậy: Nhìn xem, đây chính là của cô.......người nhà.

Có lẽ, trong lòng bọn họ, cô chỉ là một người ngoài! Căn bản là không quan trọng!

"Sở thiếu gia, tôi còn trẻ, cũng không muốn ở trên xa lộ đột nhiên bị tai họa bất ngờ. Cho nên, làm phiền ngài nhanh lái xe."

"Sao vậy, có thể cùng bản thiếu gia chết cùng một chỗ, cô còn cảm thấy chưa đủ vinh hạnh?"

"Chết tử tế không bằng sống nhờ, cuộc đời của tôi còn rất dài, tương lai một mảnh tốt đẹp, nếu như Sở thiếu gia muốn chết, làm ơn tìm những người khác làm đệm lưng, tôi An Tiểu Ngu không phụng bồi."

"Ha ha, An Tiểu Ngu, mấy năm không gặp.......Cô trở nên miệng lưỡi bén nhọn rồi!"

"Cảm ơn. Người cuối cùng cũng phải ra ngoài xã hội, mới có thể có thêm chút iến thức." An Tiểu Ngu hừ một tiếng, "Tôi biết anh nhìn tôi không thuận mắt, nếu như anh không lái xe, vậy thì tôi xuống xe là được!"

Nói rồi, An Tiểu Ngu sắp muốn mở cửa, nhưng là Sở Mộ Thành phủ lên ngăn cản, hung hăng đạp chân ga, xe vèo một cái bay ra ngoài.

An Tiểu Ngu biết, lần này cô triệt để chọc giận Sở Mộ Thành, bởi vì anh hiện tại quả thực như là điên rồi vậy, tốc độ xe đi khiến cô kinh hồn bạt vía.

Cuối cùng, lúc xe đến được Sở gia, An Tiểu Ngu xuống xe chuyện đầu tiên chính là thẳng đến toilet, nôn đến choáng váng.

Cửa phòng rửa tay bên ngoài, Sở Mộ Thành nhàn nhã đứng ở nơi đó, lạnh lùng nói: "Đáng đời!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.