Bà Xã Đáng Yêu Lui Tới, Ông Xã Bực Bội Cầu Ôm Ôm

Chương 24: Oh, thì ra là em gái anh a !



"Tiểu Ngu, làm sao vậy?"

Tần Tử Kiêu nhận thấy được vẻ mặt khác thường của An Tiểu Ngu, theo ánh mắt của cô nhìn đi, nhìn thấy Thẩm Ngự Phong ngồi ở bên kia.

Thẩm Ngự Phong chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, nhưng lại đủ để hấp dẫn mọi ánh mắt, trở thành tiêu điểm.

Tần Tử Kiêu nhíu chân mày lại.

Anh biết, vị kia........Là tổng giám đốc Thẩm Ngự Phong của tập đoàn xuyên quốc gia Tinh Tế, chỉ là, nhân vật như anh ta, vậy mà cũng sẽ xuất hiện ở nơi này?

Thật ra, Tần Tử Kiêu với Thẩm Ngự Phong vốn không xem là quá quen thuộc, bất quá trước kia cũn từng ở nơi nào đó gặp qua, hiện tại bắt gặp, tự nhiên muốn tiến lên chào hỏi.

"Thẩm tổng, trùng hợp như vậy, ở chỗ này còn có thể may mắn gặp được anh!"

An Tiểu Ngu triệt để trợn tròn mắt.

Thì ra.......Anh Tử Kiêu với tên ôn thần Thẩm Ngự Phong này, vậy mà lại quen biết!

Cô chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảnh tối âm, có chút mơ màng.

Thẩm Ngự Phong lắc lắc rượu đỏ trong ly, đưa lên môi, đầu tiên ngửi vài cái, sau đó mới bắt đầu uống.

"Ân. Vị bên cạnh anh là........"

Thẩm Ngự Phong nhìn qua ưu nhã như vậy, lạnh nhạt như vậy, khóe môi của anh như cũ cười, lại cứ cười như vậy, nhưng lại mang theo vài phần nghiền ngẫm.

An Tiểu Ngu nheo mắt lại.

Thằng nhãi này.......Hiện tại là muốn giả bộ không quen biết cô sao?

Tần Tử Kiêu trong lòng có chút nghi hoặc, Thẩm Ngự Phong tiến lên thì hỏi An Tiểu Ngu, điều này tựa hồ có chút........Quá kỳ quái.

"Cô ấy là An Tiểu Ngu, là em gái từ nhỏ tôi quen biết!"

"Oh, thì ra là em gái anh a!"

Thẩm Ngự Phong âm cuối lên cao, ba chữ "em gái anh a" cố ý kéo âm dài ra.

Tiếng nói rơi xuống, người đàn ông ngồi đối diện anh hì hì một cái bật cười.

"Xin lỗi, nhịn không được!"

An Tiểu Ngu nhíu mày, nghiêm khắc trừng mắt Thẩm Ngự Phong, trong lòng âm thầm oán thầm nói: "Em gái anh!"

Cái tên này, thật là.......Ôn thần a ôn thần.

Cô cũng biết, gặp được anh tuyệt đối không có chuyện tốt!

Thẩm Ngự Phong tự nhiên không có bỏ qua ánh mắt cầu xin của An Tiểu Ngu hướng anh ném qua, anh khẽ cười một tiếng, nói tiếp: "Bất quá, cô ấy thật đáng yêu!"

Nghe được câu này, An Tiểu Ngu trong nháy mắt sợ ngây người, thằng nhãi này.........Rốt cuộc đang định làm cái gì?

Vừa rồi không phải là dáng vẻ giả bộ không quen biết cô sao? Nhưng là hiện tại, vậy mà lại khen cô dáng dấp đáng yêu!

An Tiểu Ngu có chút đỏ mặt, thế nhưng trực giác nói cho cô biết, Thẩm Ngự Phong cái tên này tuyệt đối còn có chiêu sau.

Vì vậy, cô vội vã tiếp lời, đại ngôn bất tàm (大言不惭) nói: "Cảm ơn Thẩm tổng khen ngợi! Tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đáng yêu như vậy! Anh Tử Kiêu, anh nói đúng không!"

大言不惭: đại ngôn bất tàm: nói khoác mà không biết ngượng

Nói rồi, An Tiểu Ngu đưa tay ôm lấy cánh tay của Tần Tử Kiêu, hơi chút lay động một cái.

Tần Tử Kiêu trong nháy mắt hiểu rõ, An Tiểu Ngu.......là muốn rời khỏi!

"Thẩm tổng, vậy tôi đây không quấy rầy! Hai vị từ từ dùng!"

Nói xong, Tần Tử Kiêu mang theo An Tiểu Ngu rời khỏi, nhưng không có phát hiện sau lưng của bọn họ, ánh mắt của Thẩm Ngự Phong trở nên thâm trầm càng thêm tĩnh mịch.

Người đàn ông ngồi đối diện Thẩm Ngự Phong hừ một tiếng.

"Lão đại, sao vậy, mất hồn rồi hay sao?"

"Mạc Cẩn Du, ăn cơm của anh đi!"

Thẩm Ngự Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.

Chỉ là, Mạc Cẩn Du đối diện vốn không chịu nể mặt, ngược lại còn chế nhạo anh.

"Ai yo yo, người ta chỉ là quan tâm anh một chút thôi mà! Sao vậy, chắc không phải là nhìn trúng tiểu cô nương người ta rồi chứ! Đây cũng không giống là tác phong của anh a! Bất quá, tôi phát hiện, chữ cuối cùng của tên tiểu cô nương kia với tôi phát âm giống nhau! Đây không phải là nói rõ, tôi với cô ấy rất có duyên phận với nhau! Anh nói, tôi nếu là theo đuổi cô ấy.........."

Mạc Cẩn Du lời còn chưa nói hết, liền thấy thứ sắc bén lóe lên trước mắt.

Anh vội vã quay đầu đi, một con dao sáng long lanh lướt bay qua mặt của anh.

Nguy hiểm thật!

Khuôn mặt đẹp đẽ lấy làm kiêu ngạo kia của anh, xém chút thì hủy ở trong tay của Thẩm Ngự Phong rồi!

Mạc Cẩn Du sợ đến thẳng vỗ ngực.

Ô ô ô.........Ăn bữa cơm suýt chút nữa thì bị hủy dung a! Lão đại bọn họ có cần phải không có nhân tính như vậy không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.