An Tiểu Ngu còn chưa nghĩ ra nên tìm được từ ngữ nào để trả lời, Thẩm Ngự Phong lại nói tiếp: "Thoạt nhìn tươi mới lại tươi ngon mọng nước, mùi vị chắc không tệ!"
Vừa dứt lời, anh bỗng nhiên kéo tay của An Tiểu Ngu, đem dưa leo trong tay cô đưa đến bên miệng, một ngụm cắn xuống.
"Uh, mùi vị quả nhiên cũng không tệ!"
Thẩm Ngự Phong khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại là một ngụm.
Hai ngụm xuống, dưa leo trong tay của An Tiểu Ngu.......Chỉ còn lại một chút ít.
An Tiểu Ngu triệt để ngu ngơ.
Người đàn ông trước mắt đẹp đến mức không diễn tả được.......Vậy mà lại cướp dưa leo của cô ăn!
Không không không, cái này không phải là quan trọng, cái quan trọng nhất là, dưa leo này là cô đã cắn qua một ngụm!
Trời ạ! Cái này há chẳng phải là........Gián tiếp hôn môi sao?
An Tiểu Ngu đứng tại chỗ, hầu như muốn hóa đá rồi.
Thẩm Ngự Phong nhìn cô, ánh mắt mỉm cười, nói một cách đầy ý vị sâu xa nói: "Sau này cũng đừng dưỡng thói quen xấu cắn dưa leo, hệ số nguy hiểm quá cao rồi!"
An Tiểu Ngu cảm thấy huyết áp của mình trong nháy mắt tăng vọt đến 200 trở lên.
Cô không phải là thiếu nữ vị thành niên, lời nói hiện nay của anh đều đến nước này, cô nếu lại không rõ nữa, thì chỉ số IQ là số âm rồi.
"Thẩm Ngự Phong!"
An Tiểu Ngu nghiến răng nghiến lợi, mới vừa muốn nổi đóa, Thẩm Ngự Phong lại nhàn nhã tự tại đi vào phòng bếp.
"Còn có gì ăn không? Tôi đói rồi!"
An Tiểu Ngu tức cười.
Thằng nhãi này là tình huống gì? Chạy đến nhà cô, chính là vì tìm ăn sao?
"Nơi này của tôi lại không phải là tiệm ăn. Lại nói, anh không phải là đã ăn cơm rồi sao?"
"Đồ ăn của nhà hàng đó rất khó ăn!"
"........"
An Tiểu Ngu im lặng.
Làm ơn, đầu bếp của nhà hàng đó cũng đều là số một số hai bản địa, danh tiếng cũng là tương đối không tệ, nhưng anh vậy mà lại vẻ mặt ghét bỏ nói khó ăn?
"Giúp tôi nấu tô mì đi! Lần trước cái kia là được, thêm hai cái trứng!"
An Tiểu Ngu khóc không ra nước mắt.
Thằng nhãi này.......Thật đúng là không coi mình là người ngoài a!
Nhưng là, cô vừa mới dọn tới đây còn không đến vài ngày, tất cả nguyên liệu nấu ăn không có kịp đi mua nhiều.
"Mì ăn liền được không?" Theo bản năng, An Tiểu Ngu thốt ra.
"Ân!"
Anh ngược lại đáp ứng rất vui vẻ.
An Tiểu Ngu xoay người vào phòng bếp, nhưng là đợi đến lúc bắt đầu nấu mì, bỗng nhiên ý thức được, mình vậy mà lại ngoan ngoãn mà bị Thẩm Ngự Phong xem như nha hoàn sai bảo.
Bỏ đi bỏ đi, thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó.
Bất quá, tôn đại thân này thật đúng là kỳ quái a, mỹ thực trong nhà hàng Tây không dùng, ngược lại đến nơi này của cô ăn mì ăn liền!
Đợi đến cô đem mì nấu xong bưng ra, lại phát hiện bóng dáng của Thẩm Ngự Phong trong phòng khách đã không còn.
Di, người đâu?
Không có nghe tiếng anh ra ngoài, cho nên......Chắc là vẫn còn ở trong nhà chứ!
An Tiểu Ngu vừa quay mặt, chợt phát hiện Thẩm Ngự Phong đứng ở phòng ngủ của mình.
A a a a.......Muốn điên rồi!
"Thẩm Ngự Phong, anh ra ngoài cho tôi!"
Cô xông vào phòng ngủ, đồng thời sử dụng tay chân đem Thẩm Ngự Phong hướng ngoài phòng đẩy.
Làm ơn, đó là phòng riêng tư của cô có được không?
Thẩm Ngự Phong mặc cho cô đẩy đến cửa ngoài, bỗng nhiên xoay mặt qua, cười nói: "Quần áo của tôi sao lại trải ở trên giường của cô? Chẳng lẽ buổi tối lúc cô đi ngủ........Đều là ôm quần áo của tôi sao?"