Bà Xã Đáng Yêu Lui Tới, Ông Xã Bực Bội Cầu Ôm Ôm

Chương 3: CMN ? Đây là tiết tấu muốn bắt cóc sao ?



"Cô tên gì?"

An Tiểu Ngu sửng sốt một chút, con ngươi nheo lại nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

"Không có gì, chỉ là không muốn nợ nhân tình. Cô cứu mạng của tôi, tôi nên báo đáp cô!"

Người đàn ông trước mắt này tuy rằng đẹp trai đến người thần cùng phẫn nộ, nhưng là một phần tử nguy hiểm, cô cũng không muốn cùng người như vậy có quan hệ, vội vàng lắc lắc tay.

"Hay là thôi đi! Vừa rồi anh cũng đã cứu tôi, cho nên huề nhau, không ai thiếu nợ nhau! Nếu anh đã không sao, tôi cũng nên đi rồi!"

An Tiểu Ngu vừa muốn xuống xe, hai chiếc xe màu đen chặn đường đi của cô. Rất nhanh, trong xe có vài người đàn ông áo đen đi ra, đem hai người bọn họ bao vây lại.

Không xong, sẽ không phải là đám người hồi nãy......Đuổi theo chứ!

"Này, hiện tại nên làm gì? Những người kia lại đuổi tới rồi!"

Cứu một mạng người còn hơn xây tháp 7 tầng tháp, vừa mới từ trong mưa đạn mở ra một đường máu, cứu người đàn ông này một mạng, hiện tại lại rơi vào hố lửa? Nhưng người đàn ông bên cạnh đã bị thương, sức chiến đấu tựa hồ là không! Xong rồi xong rồi, lần này anh ta khẳng định là đi gặp Thượng đế rồi!

Lúc này, mấy người kia mở cửa bên tay lái phụ, hướng về phía người đàn ông trong xe cung kính bái một cái.

"Anh Phong......"

An Tiểu Ngu chớp chớp con mắt, thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là người của anh a."

Người đàn ông đột nhiên nâng con ngươi sâu thẳm kia, ánh mắt lạnh lùng hướng về cô bắn đi. Ánh mắt kia quá có tính xâm lược, giống như dao phẫu thuật sắc bén, đem cô một tấc một tấc giải phẩu ra, làm người ta sởn tóc gáy.

An Tiểu Ngu cảm thấy có chút lạnh, ánh mắt của người đàn ông xa lạ trước mắt này......Khiến cô không thoải mái, rất không thoải mái.

Cho đến giờ phút này, Thẩm Ngự Phong mới quan sát tỉ mỉ phụ nữ trước mắt này.

Cô môi hồng răng trắng, tóc đen nhánh tỏa sáng buộc thật cao, áo sơ mi màu vàng nhạt kết hợp với váy chữ A đơn giản,  có vẻ dứt khoát. Cô chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, bóng đêm quây quanh xung quanh cô, giống như là sương mù trong rừng rậm mờ ảo, mà đôi mắt đen nhánh trong suốt kia của cô lại hồn xiêu phách lạc, khiến người ta không để ý liền rơi vào trong cảnh xuân vô biên.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Ngự Phong đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường, bộ phận nào đó của cơ thể vậy mà lại có khuynh hướng ngẩng đầu mơ hồ.

Cảm giác như vậy......Trước giờ chưa từng có.

Theo bản năng, anh lại lần nữa đưa tay nắm chặt cổ tay của cô.

"Cô còn chưa trả lời tôi, cô tên gì!"

An Tiểu Ngu nhíu chân mày, "Anh một người đàn ông sao lại dài dòng như vậy, tôi nói không cần là không cần!"

Chỉ cần người đàn ông này về sau không ở trước mặt cô xuất hiện, thì chính là báo đáp tốt nhất đối với cô rồi!

Tiếp theo, cô hướng vài tên áo đen nói: "Anh ta bị thương, các người mau đưa anh ta đi bệnh viện, nếu như chậm trễ nói không chừng thì mất máu quá nhiều, đến lúc đó......"

Câu nói kế tiếp, cô không có nói ra, bất quá mấy tên thủ hạ kia trong nháy mắt khẩn trương, vội vàng đi kiểm tra thương thế của anh.

"Anh Phong, trước đi bệnh viện quan trọng hơn!"

An Tiểu Ngu nhân cơ hội tránh thoát giam cầm của anh, vừa muốn đi, lại bị một trong số thủ hạ cản đường.

"Vị tiểu thư này, cô hiện tại còn chưa thể đi!"

CMN? Đây là tiết tấu muốn bắt cóc sao?

Cô quay đầu hướng về phía Thẩm Ngự Phong nói: "Này, thủ hạ của anh đối đãi ân nhân cứu mạng của anh như vậy, anh cứ khoanh tay đứng nhìn một bên sao?"

Thẩm Ngự Phong lạnh lùng phất tay.

"Để cô ta đi!"

Thủ hạ ngoan ngoãn lui sang một bên.

An Tiểu Ngu nghênh ngang rời khỏi, rất nhanh thì kêu một chiếc xe taxi rời khỏi.

Thẩm Ngự Phong lại phân phó nói: "Đuổi theo cô ta, không được để cô ta phát hiện!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.