Thượng Quan Ngọc cầm lấy chiếc túi xách, bước tới chỗ Trưởng phòng Tô Dương Dương:
- Trưởng phòng Tô, tôi có việc bận, có thể về trước được không?
Người phụ nữ tầm 30 tuổi ngước lên, thoải mái đồng ý:
- Được, cô cứ đi. Nhưng tài liệu phải hoàn thành trước ngày kia nhé!
Cô bước ra khỏi phòng Thiết kế, xuống tầng hầm lấy xe. Chiếc Ferrari phóng ra khỏi nhà xe, bấm còi với chiếc Rolls Royce đang đỗ ở trước cửa công ty. Mặc Thế Phong giật mình nhìn tới, nhận ra cô thì đuổi theo, chạy song song với cô, cất cao giọng át đi tiếng gió:
- Em đặt lễ phục ở đâu?
- Em đặt Chris làm hộ rồi. Giờ chúng ta đi lấy có lẽ được rồi.
Hắn im lặng giây lát để lục trong trí nhớ xem người tên Chris này là ai, sau đó hỏi cô:
- Chris có phải là bà chủ Red Eyes không? Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới á?
Cô gật đầu, mắt nhìn đăm đăm con đường trước mặt, tay lái thoăn thoắt né tránh những chiếc xe khác. Chẳng mấy chốc họ đã tới cửa hàng của Red Eyes - nhãn hiệu thời trang hàng đầu trong giới thượng lưu.
Đây là 1 trong 4 chi nhánh của Red Eyes ở châu Á. Những cửa hàng còn lại ở Nhật Bản, Thái Lan, Hongkong. Red Eyes nổi tiếng không chỉ vì đồ đẹp mà còn vì không phải ai cũng có thể đặt chân đến các cửa hàng của Red Eyes. Muốn mua đồ, họ phải làm thẻ mua hàng, trải qua quá trình đăng ký khá tỉ mỉ, hoặc chính bà chủ của Red Eyes đặc cách tặng thẻ mua hàng. Còn những người đặc biệt như Thượng Quan Ngọc thì được tặng hẳn thẻ VIP, mua hàng không mất tiền. Nhưng những người như vậy không nhiều lắm.
Hai người bước vào tầng 1, thiên đường của đồ công sở. Những bộ quần áo tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, ai nhìn thấy cũng phải mê. Thượng Quan Ngọc giơ thẻ lên cho tiếp tân xem, rồi kéo tay Mặc Thế Phong tới phòng quản lý.
Một cô gái trẻ, tóc vàng, dáng người cao ráo, cười tươi tắn chào hỏi:
- Hello Annabeth, lâu rồi không gặp. Chàng trai này là?
Thượng Quan Ngọc mỉm cười, bắt tay với cô gái, chỉ vào hắn giới thiệu:
- Đây là bạn trai mình, Thomas. Tụi mình tới lấy đồ hôm trước mình đã nhờ cậu làm. Hai bộ lễ phục đó xong chưa? Tụi mình cần nó để mặc vào bữa tiệc tối nay.
Chris chạy đi, khi trở lại cầm theo hai cái hộp, đưa cho cô:
- Đã hoàn thành tốt nhất có thể. Cậu thử luôn ở đây đi. Có gì không hài lòng thì mình chỉnh sửa ngay lập tức. Vẫn kịp mà, đúng không?
Thượng Quan Ngọc mở hộp ra xem, rồi đưa cho hắn một cái, mình cầm một cái đi vào phòng thay đồ. Hai phút sau, cô bước ra, Mặc Thế Phong rời mắt khỏi điện thoại, ngây ngẩn nhìn cô.
Bộ lễ phục đen tuyền tôn lên vóc dáng thanh thoát của cô, váy ôm sát hông, xẻ ở trên đầu gối, để lộ đôi chân thon dài mà không hở hang nhiều, trên cổ và vai là hoạ tiết ren trang nhã, kết hợp với dây chuyền có mặt kim cương đen quý hiếm và chiếc kẹp tóc gắn bông hoa hồng nhỏ bằng bạch ngọc. Cô đi đôi giày cao gót đính kim cương lấp lánh. Tổng thể nhìn vào làm hắn nghĩ mình đang thấy một nữ thần. Phải, nữ thần của sự quyến rũ chết người. Cô nhếch môi, hài lòng với phản ứng của hắn.
- Rất xinh đẹp. Em sẽ trở thành trung tâm của bữa tiệc.
Cô liếc mắt về phía Chris, cô ta biết điều rời khỏi đó. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Sau khi đã chắc chắn không có ai nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ thì cô mới nói:
- Sẽ không. Em rời nhà từ nhỏ, ba năm trước cũng chỉ là giáp mặt giây lát, ngay sau đó đã ra nước ngoài luôn, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra em là người nào. - Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói - Ngoại trừ ông nội, bố anh, còn có Thượng Quan gia chủ và Tư Đồ gia chủ là những người phe ta. Cứ yên tâm, để đề phòng có biến thì anh đã bổ trí người của Thiên Ma ẩn nấp xung quanh khu vực đó. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần ra hiệu là họ sẽ yểm trợ chúng ta ngay.
Thượng Quan Ngọc nghe vậy, gật nhẹ, nói:
- Anh thử đồ cho em xem? Số đo của anh em nói với Chris, cô ấy làm ra bộ này đấy.
Mặc Thế Phong nghe lời cô, nhanh chóng thay quần áo. Khi bước ra, hắn hỏi cô:
- Đẹp không?
Cô quơ điện thoại lên, nháy một cái. Mặc Thế Phong mỉm cười, phối hợp với cô. Thượng Quan Ngọc bĩu môi, ra vẻ chê bai, làm bộ dáng khinh thường:
- Xấu hoắc. Đừng có ra đường kẻo người ta xỉu đó.
- À, xỉu vì không chịu nổi sự đẹp trai đến chói mắt của anh phỏng? - Hắn cười cười chọc ghẹo.
Cô bấm bấm vài thứ trên điện thoại, sau đó cất vào trong túi xách, mà không hề nhận ra hắn đã tới gần. Lúc cảm nhận được một hơi thở nóng bỏng áp sát thì cô mới nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn vốn đã thâm thúy bây giờ lại càng sâu không thấy đáy.
Mặc Thế Phong ép cô ngẩng đầu lên, đôi môi cọ xát với môi cô, khàn giọng:
- Em đừng có quyến rũ anh nữa được không hả? Cứ như vậy anh sẽ không nhịn nổi mất...
Cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng. Nhưng cũng chẳng phải là trong sáng gì cho cam, cô muốn chiếm thế chủ động, lưỡi nhỏ vươn ra cạy miệng hắn, cắn nhẹ:
- Muốn đến thế thì chúng ta tổ chức đám cưới. Em nói rồi, lần đầu tiên phải là đêm tân hôn. Chớ nghĩ sẽ dụ dỗ em, em tuy không phải là không tin anh, nhưng em quả thực bị ám ảnh bởi chuyện của mẹ. Sẽ không có chuyện ăn xong rồi mới cưới đâu.
Hắn buông cô ra, cười lớn:
- Được, anh chờ em cam tâm tình nguyện dâng hiến cho anh. Đám cưới không lâu nữa đâu.
Thượng Quan Ngọc đang định mở miệng phản bác thì chuông điện thoại vang lên. Cô rút ra, nghe máy:
- Alo? Tôi là Thượng Quan Ngọc.
"Điện hạ, tôi là Miêu. Long và Điệp đã về nước chờ lệnh người. Xin hết", giọng một cô gái dịu dàng cất lên bên đầu kia điện thoại. Thượng Quan Ngọc nhận được tin, cười nhẹ:
- Ừ được rồi, cảm ơn ngươi. Bảo họ chờ ta ở khu huấn luyện của Huyết Lôi.
"Vâng, tôi đã rõ."
- Nếu không còn gì nữa thì ta cúp máy nhé?
"Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền người... Píp... Píp..."
Cô nhìn Mặc Thế Phong:
- Cùng em đến khu huấn luyện của Huyết Lôi nhé? Long và Điệp trở về. Em có vài việc quan trọng muốn giao cho hai người đó làm cho kế hoạch của chúng ta. Không ngại chứ?
Hai người mặc lại đồ bình thường, bước ra xe. Trước khi ra ngoài hắn còn hôn một cái lên trán cô. Cô sờ sờ trán, vui vẻ bám gót hắn. Chào Chris một tiếng, rồi cô nhanh chóng lái xe đi trước dẫn đường. Nhớ tới gì đó, cô đi chậm lại, hỏi hắn:
- Này, xe anh được cải tiến chuyên dụng rồi đúng không?
Mặc Thế Phong không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu. Cô mỉm cười giải thích:
- Xung quanh khu huấn luyện được rải đinh ba cạnh nhằm ngăn chặn những kẻ xâm nhập trái phép. Chỉ có những chiếc xe chuyên dụng mới có thể đi vào thôi.
Mặc Thế Phong không ngạc nhiên lắm vì hắn đã từng nghe qua cách này. Hai chiếc xe rời khỏi nội thành, ra ngoại ô thành phố. Cuối cùng, cô dừng hẳn trước cổng một căn biệt thự không lớn, nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt.
Camera quét hình hai chiếc xe. Vài giây sau, cánh cổng sắt mở ra kèn kẹt. Vào bên trong rồi hắn mới để ý là nơi này rất đẹp và xa hoa. Khu vườn rộng rãi với thảm cỏ xanh mướt, hai hàng cây chạy từ cổng vào đến cửa chính của biệt thự, còn có các lối rẽ nhỏ. Dòng suối nhân tạo chảy róc rách, có cả cá vàng. Căn biệt thự nhìn từ xa có vẻ bình thường nhưng lại gần là một sự khác biệt không hề nhỏ.
Hắn hỏi cô:
- Sao anh thấy chỗ này không giống một khu huấn luyện cho lắm?
Cô nàng sập cửa xe, lập tức có hai vệ sĩ xuất hiện. Hai người giao lại chìa khóa xe cho họ, rồi tiến vào căn biệt thự. Trên đường đi, cô miêu tả cho hắn hiểu:
- Thực chất có hai biệt thự. Cái còn lại phía sau biệt thự chính, nằm sao cho từ cổng nhìn vào không thể thấy được. Cái trước mặt là nơi bàn giao nhiệm vụ cho các thành viên cũng là nơi gặp mặt của các lãnh đạo. Khi có cuộc giao dịch thì đó trở thành chỗ hẹn của Huyết Lôi với các tổ chức khác.
Hắn lắng nghe cô nói, chợt lo lắng:
- Nếu như kẻ thù tấn công chỗ này thì chẳng phải sẽ thiệt hại rất nhiều sao? Anh không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì. Cứ như không có một cơ quan an ninh nào được thiết lập vậy.
- Anh nghĩ đơn giản vậy sao? Khu huấn luyện thực sự đang nằm trong lòng đất kìa. Bao quanh nó là một vỏ bọc bằng hợp kim khổng lồ, bom nguyên tử cũng không làm nó sứt mẻ chút nào. Đường đi xuống đó cũng có những bẫy rập vô cùng lợi hại. Nếu phát hiện kẻ xâm nhập trái phép, chuông báo động sẽ vang lên và 1 phút sau, tất cả các bẫy đồng loạt được khởi động. Chưa kịp làm gì thì kẻ đó đã bị nghiền nát rồi. Còn nếu có người có khả năng vượt qua, thì nơi này sụp đổ cũng đáng.
Nói xong vừa lúc đi đến cuối hành lang. Cô đưa tay mở cửa. Bên trong là một căn phòng mĩ lệ. Đèn chùm kiểu hoàng gia thời xưa chiếu sáng dìu dịu. Một nam một nữ đang ngồi trong phòng, thấy cửa mở đứng lên, cúi người chào:
- Điện hạ, Phong Vương.
Thượng Quan Ngọc giới thiệu cho Mặc Thế Phong:
- Đây là Long và Điệp, hai trong 10 thuộc hạ của em. Long phụ trách về khoản vũ khí đạn pháo. Điệp chuyên về độc dược. Hai người họ là những người đại diện cho Huyết Lôi trong các cuộc gặp mặt với đối tác quan trọng.
- Vậy anh có cần giới thiệu về mình một chút không? - Hắn nháy mắt với cô.
Long lắc đầu, miệng cười nhe nhởn:
- Không cần đâu Phong Vương. Chúng tôi có vô vàn thông tin về cậu.
- Sao lại thế? - Mặc Thế Phong ngạc nhiên, hết nhìn Long lại nhìn Thượng Quan Ngọc.
- Bởi vì anh là người yêu của điện hạ mà. Chúng tôi sao có thể để cho một người không rõ lai lịch quyến rũ chủ nhân của mình được, phải không anh yêu? - Điệp ôm cổ Long.
Thượng Quan Ngọc ngồi xuống sofa, nhìn hai người đang diễn trò:
- Thôi đi, hai ngươi về không chỉ để uốn éo trước mặt ta đó chứ? Có việc gì, mau nói.