Bóng đêm trong vắt mà lạnh lẽo, không khí mát lạnh, đêm nay quả thật Xích Thủy náo nhiệt chưa từng có từ trước tới nay.
Thanh Mộc mất tích, nhân viên quan trọng của chính phủ đột nhiên bí mật tới chơi, vũ khí vận chuyển sang Lào đột nhiên bị tạm giữ tại Đà Nẵng, Nam Khôn bận rộn đến nỗi chân không chạm
đất, tất nhiên không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện nữ nhi tình trường với Triển Du, cả đêm cũng không thấy người đâu, Triển Du cảm thấy đêm
nay nhất định sẽ là một đêm ngon giấc.
Nhưng đó chỉ là suy đoán, khi màn đêm
tĩnh lặng đã vào sâu thì ngoài cửa lại có tiếng động rất nhỏ bỗng dưng
cắt đứt mộng đẹp của cô.
“Tứ gia?” Triển Du đột nhiên bị làm tỉnh giấc nên đầu óc còn mơ màng, tay cũng theo phản xạ lần mò mở đèn lên.
Trong nháy mắt căn phòng sáng rực, Triển Du nheo nheo mắt rồi lại mở mắt chân thành nhìn về phía Nam Khôn.
Không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ nên ý thức còn có chút hoảng hốt không, rõ ràng ánh mắt của hắn thâm trầm
tĩnh lặng hơn ngày thường, Triển Du cảm thấy giờ phút này hắn còn uy
nghiêm lạnh lùng hơn cả ban ngày.
Nam Khôn ngồi xuống bên cạnh cô, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Triển Du thót tim rồi lại cười tủm tỉm nhìn hắn, nịnh nọt: “Tứ gia hết bận rồi sao? Em còn nghĩ đêm nay ngài sẽ không đến đây cho nên đi ngủ trước.”
Cô cho rằng đêm nay nhất định Nam Khôn
sẽ không có thời gian đến quấy rối cô cho nên vẫn chưa làm công tác
chuẩn bị, “dì cả” không thể nào vẫn chưa hết, hiện giờ cô không bệnh
không tật nên thân thể khỏe như vâm, nếu đột nhiên Nam Khôn hứng lên thì phải tìm cớ gì để đẩy đưa đây?
Nam Khôn vẫn không lên tiếng, ngón tay
thô lệ nhẹ nhàng vuốt ve gò má non mịm của cô, đôi mắt đen sâu thẳm phức tạp khó nói nên lời, khó hiểu khiến người ta kinh hãi, Triển Du dấy lên nỗi bất an trong lòng, đang muốn lên tiếng thì lại nghe thấy hắn nói: “Thanh Mộc mất tích rồi.”
“Hả?!” Triển Du lập tức phối hợp mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên chị ấy lại mất tích, còn Vincent?”
“Cũng không trở về, bọn họ gặp phải
thế lực mafia tại thành phố G, nghe nói cô ta bị thương, nhảy xuống song Hàn chạy thoát, đừng lo lắng, tôi đã phái A Đông dẫn người ra ngoài tìm cô ta, không sao đâu.”
“Nhưng mà ngộ nhỡ người khác tìm thấy chị ấy trước…”
“Em không tin tôi hay là không tin vào năng lực của A Đông đây?” Đuôi chân mày của Nam Khôn chau lại, ánh mắt dịu dàng tựa hồ như đang ẩn chứa một vẻ sắc bén.
Triển Du lập tức nói: “Đương nhiên không phải, em chỉ lo lắng quá cho nên mới nóng vội.”
“Hình như em thật sự rất có tình cảm với cô ta.” Nam Khôn khẽ nhếch môi, cười đến lạnh lùng, dường như còn có ý mỉa mai.
Lòng Triển Du run lên, mơ hồ không rõ tâm tình hiện giờ của hắn, chỉ có thể giải thích theo ý tứ bên ngoài câu nói của hắn: “A Mộc là chị em tốt duy nhất của em. Trước kia lúc còn ở trên đảo Solomon chị ấy thường xuyên giúp đỡ em, đối xử đặc biệt tốt với em.”
Nam Khôn cười lạnh trong lòng, hỏi tiếp: “Chị em tốt cũng có thể thân mật nhau như tình nhân sao?”
Vẻ mặt Triển Du cứng đờ, nghĩ thầm, đêm nay tên này kì quái như vậy, chẳng lẽ đang ăn dấm chua với Thanh Mộc sao?
“Hôm nay ở trong mê cung cô ta đã hôn em ở đây sao.” Ngón tay thô ráp nghiền nát cánh môi mềm mại, mập mờ đến tận xương tủy.
Triển Du sởn cả tóc gáy: “Tứ gia, em…ưm…”
Nam Khôn không còn hứng thú nghe cô bịa
chuyện nữa, bắt lấy cằm cô hung hang hôn xuống, dường như mang theo thế
công như muốn nuốt cô vào bụng.
Cuộc chiến này không phải là hôn môi mà là hung hãn cướp đoạt.
Triển Du khó khăn hít thở trong trận cắn mút nghiêng ngả đất trời này, từ giây phút theo Nam Khôn về nhà cô đã
biết đêm nay hơn phân nửa là tránh không thoát, không tìm được cớ từ
chối, giãy giụa cũng uổng công, từ ngày gia nhập Liệp Ưng thì tính mạng
của cô đã định sẵn phải phục vụ cho sứ mạng và chức trách, đối với việc
tiếp theo Nam Khôn sẽ làm, cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm giác đêm
nay Nam Khôn quá mức vui buồn thất thường, nguyên nhân là do uống quá
say sao?
Dục vọng như nước thủy triều tràn đến, Nam Khôn dùng một tay ép cô trên giường, bắt đầu thô bạo xé rách quần áo của cô.
Triển Du chửi rủa trong lòng nhưng mặt lại không thể không giả vờ ngây thơ vô tội, dáng vẻ như đang mặc cho hắn chà đạp.
Không biết tư thái thuần khiết nghe lời
như một con mèo nhỏ hiện giờ của cô lại như một cái gai sắc nhọn đâm
ngang ngực hắn, khiến cho lửa giận của hắn vút cao vạn trượng, hắn cởi
chiếc quần lót cuối cùng trên người Triển Du xuống, tiếp tục bóp chặt
lấy eo cô, sau đó trong vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc của Triển Du tiến vào
thân thể của cô.
Đau đớn bén nhọn bóp chặt mọi dây thần
kinh, tiếng thét vừa vọt tới yết hầu đã bị miệng Nam Khôn chặn lại,
Triển Du khó tin mở to mắt ra nhìn, chỉ nghĩ Nam Khôn uống say ăn dấm
chua với Thanh Mộc cho nên mới thô bạo như vậy, trong lòng thầm hít một
hơi thật sâu, run rẩy chống lấy lồng ngực cứng như sắt của hắn, đôi mắt
dâng lên làn hơi nước mỏng manh, ra vẻ đau đớn nghe lời thừa nhận.
Nào biết sau khi đi vào động tác của Nam Khôn lại dần trở nên dịu dàng, biết rõ còn cố hỏi: “Bị đau sao?”
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Triển Du âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn nhưng vẫn ấm ức gật đầu.
“Thả lỏng một chút, đợi lát nữa sẽ không thấy đau nữa.” Nam Khôn mặt không đổi sắc nói dối, chậm rãi bắt đầu hành trình trả thù của hắn.
Cả quá trình hắn đều không nói lời nào,
chỉ mang trong đầu nỗi buồn bực mà làm việc. Lúc bắt đầu Triển Du còn
chịu đựng, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác mâu thuẫn chiếm cứ tất cả
cảm quan của cô, đương nhiên cũng không thấy khoái cảm gì. Sau đó dường
như thân thể cũng dần dần thích ứng với chỗ đó của Nam Khôn, Nam Khôn
lại vẫn luôn dùng mọi cách khiêu khích cô, những nụ hôn dày đặc như mưa
rơi xuống thân thể cô, khơi gợi cảm giác trong cô.
Nam Khôn thu vào tầm mắt từng biểu hiện
nhỏ của cô, mặt không đổi sắc trả thù trừng phạt nhưng trong lòng vẫn
không thấy thỏa mãn.
Con người luôn yêu thích vẻ sạch sẽ
thuần khiết, đối với Triển Du, nói hắn ưa thích khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn của cô chẳng bằng nói hắn yêu mến vẻ
hồn nhiên điềm đạm trước đây của cô thì đúng hơn. Loại cảm giác ấy khiến cho hắn rất thích thú, rất thư thái, hắn không biết đó có thể gọi là
yêu không, nhưng cũng đã để cho bản thân thản nhiên tiếp nhận, thậm chí
còn tính giữ cô ở bên cạnh lâu dài.
Nhưng mà điều hắn không nghĩ tới chính
là vẻ ngây thơ hồn nhiên của người phụ nữ này kết quả cũng chỉ là để
quyến rũ khiến hắn mắc câu!
Điều này không riêng gì đang khiêu chiến quyền uy của hắn mà còn vũ nhục tình cảm của hắn, phẫn nộ ngập trời hóa thành ngọn lửa hừng hực, nhưng lửa giận phỏng tay kia đã trở nên mềm
mại vì Triển Du, hắn cảm thấy mình là một nhân vật ngu xuẩn trong một vở hài kịch.
Bị cơn phẫn nộ điều khiển, hắn lựa chọn cách âm thầm trả thù.
Nhưng mà cái gọi là “trả thù” này vì sao lại không thể làm cho lửa giận trong lòng giảm xuống?
Lửa giận điên cuồng thấm vào máu, sôi
sục như muốn thiêu cháy của người, Triển Du cảm thấy thể lực của tên này quả thật làm cho người ta giận sôi, căn qua lật lại không lúc nào yên,
như muốn ngang ngược bá đạo phanh thây xẻ thịt cô ra.
Trong đầu càng hỗn loạn không chịu nổi, vừa thống khổ lại vừa vui sướng, giằng xé giống như sắp chết đi.
Triển Du toàn thân không còn chút sức
nằm xụi lơ trên giường, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Nam Khôn, trong lòng vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành
tiếng thở dài – cô và Nam Khôn vĩnh viễn sẽ không cùng chung một con
đường, cho nên có nhiều thứ cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Lúc sắp hết hơi lại cảm thấy Nam Khôn
đột nhiên ngừng lại, cô hơi bình tĩnh lại, khi đối diện với đôi mắt đen
lạnh lẹo của Nam Khôn trong lòng lại run lên, dấy lên cảm giác đêm nay
Nam Khôn rất không ổn, kết quả sau một giây lại thấy Nam Khôn đưa tay ra vỗ về khuôn mặt mình, dịu dàng giễu cợt: “Một cái “mặt nạ” thật như vậy, nhất định tốn không ít sức nhỉ?”
Sét đánh sấm rền cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Triển Du bị vạch trần khiến cho sợ run
một lúc lâu, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh giội vào, cái gì dục vọng
cái gì ảo tưởng đều bị giội tắt, chỉ có phẫn nộ điên cuồng gào thét
trong linh hồn, khuôn mặt trắng bệch của cô lạnh lẽo, khẽ rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Lăn ra mau!”
Chỉ một câu nói của Nam Khôn đã biến một người phụ nữ vốn đang “dịu dàng” trở nên mạnh mẽ.
Nếu như nói chuyện Triển Du giả làm Aki
làm cho Nam Khôn cảm thấy nhục nhã chưa từng có, như vậy chuyện Nam Khôn đang làm không thể nghi ngờ là hành vi quá mức biết bao nhiêu lần đối
với Triển Du.
Thì ra chiều nay A Đông chạy tới lấy vân tĩnh mạch của cô vốn không phải là để đưa vào tư liệu nhận dạng của gác cổng!
Đến tột cùng làm sao hắn có thể phát hiện ra? Hay là cho tới bây giờ hắn chưa từng tin tưởng mình?
Quả thật Triển Du tức giận đến phát điên, điên cuồng giãy giụa muốn thoát thân.
Nam Khôn bắt lấy cổ tay cô cố định lại một chỗ, vòng eo cường tráng đột nhiên dùng lực, cười lạnh nói: “Không phải em vẫn luôn trông ngóng tôi làm vậy sao? Tôi làm như em mong muốn, sao em lại không thích thế?”
Lời nói này của hắn phiên dịch ra thành
thế này: không phải em luôn muốn tìm đường chết sao, tôi đây thỏa mãn
em, em gấp gáp cái gì.
“Tôi giết anh đồ khốn nạn!” Triển Du bị đâm vào khiến cho hai mắt tối đen, thật sự hận không thể chết
cùng hắn, nhưng mà lý trí lại không cho cô làm việc ngốc nghếch kia –
hiện giờ ngoại trừ biết mình đã bị lộ, những thứ khác cô không hề biết
gì.
Cho tới giờ khắc này chứng kiến biểu lộ
phẫn nộ chân thật của Triển Du, Nam Khôn mới cảm thấy lửa giận tích tụ
trong lòng rốt cuộc hơi dịu xuống một chút, ánh mắt sắc bén của hắn
không hề chớp khóa chặt lấy Triển Du, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc cô là ai?”
Cảnh sát hình sự quốc tế, gián điệp hay là người được phái tới giám sát tôi?
Simon có thể không hề cảnh giác nói cho
hắn biết thân phận thật sự của Aki chứng tỏ người phụ nữ này không thể
nào là người của lão, Rini cùng Simon có quan hệ mật thiết, cô cũng
không thể nào là tai mắt của Rini, có thể tráo người của Simon và Rini
trước mặt bọn họ, còn có thể dễ dàng lừa gạt Thanh Mộc như vậy, tránh
thoát nhiều lần thử của hắn. Nhất định sau lưng cô có một đồng bọn rất
lợi hại, hơn nữa đang ở trong Xích Thủy.
Bọn họ trăm phương nghìn kế tiếp cận mình như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì? Chẳng lẽ vì đám hàng kia của Simon?