Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 25: Bảo hổ lột da (*)



(*) ý nói không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương

Từ nhỏ Nam Khôn đã biết người nhà họ Nam cơ bản không để ý đến chuyện huyết thống, bởi vì đa số về sau bên cạnh hắn chỉ có quyền lực cùng phản bội.

Cho nên hắn chưa bao giờ dám, cũng không chịu dành quá nhiều tình cảm cho bất kì kẻ nào trong nhà họ Nam.

Nhưng mà mỗi lần đối mặt với sự phản bội của người thân thì ở sâu trong lòng hắn cũng cảm thấy trái tim trở nên băng giá.

Tựa như cảm giác lúc này hắn chứng kiến Nam Duệ sắc mặt thản nhiên ngồi đối diện với mình, là một loại bất đắc dĩ dũng mạnh tràn ra từ sâu trong nội tâm – cho tới bây giờ hắn vẫn biết bọn họ muốn thứ gì từ hắn, nhưng vẫn vô cùng hiểu hắn cho dù có cho đi toàn bộ cũng sẽ không cho đi tình thân cùng bình an trọn đời, bởi vì trong nhà họ Nam, chỉ có người chết mới có thể tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa.

Nam Duệ xuất thân là thạc sĩ kinh tế chính trị tại đại học Oxford, chuyên nghiên cứu vũ khí và giải trừ quân bị, trợ giúp biên soạn các công ước quốc tế. Bất kể về phương diện nào thì trong tương lai hắn ta cũng là một quân sư có một không hai ở Xích Thủy, mà trước kia Nam Khôn cũng tính toán như vậy.

Hiện giờ xem ra cho dù là vị trí thứ hai trong Xích Thủy tựa hồ Nam Duệ cũng không thèm.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh, chung quanh yên tĩnh như nước.

Nam Khôn cầm một xấp tài liệu xem qua một lần, lúc ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt bình luận: “Không tệ, rất tỉ mỉ.”

Nam Duệ nói: “Vốn còn có một đống về Đoàn Kỳ, nhưng mà tôi cảm thấy nhất định là anh không có hứng thú, cho nên không mang tới.”

“Nói cho tôi biết cậu muốn gì?” Vẻ mặt Nam Khôn nhìn vẫn lười biếng không đếm xỉa tới, giọng điệu lại ẩn chứa cảm giác lạnh lùng.

Nam Duệ lời ít mà ý nhiếu nói: “Tất cả cổ phần của Xích Thủy trong tay anh.”

Nam Khôn không lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn hắn. Nam Duệ có được một khuôn mặt điển trai kế thừa tất cả những ưu điểm của vợ chồng cậu hai, bất kể là đôi mắt cong cong hay chiếc mũi cao thanh tú, hoặc là đôi môi mỏng tinh tế, mỗi một bộ phận đều khiến người nhìn cảm thấy chúng vô cùng tinh sảo hoàn mỹ khiến cho người khác không thể bắt bẻ, nhưng tổng hợp lại với nhau lại gây cho người nhìn một cảm giác cựu kì lạnh lùng cay nghiệt.

Giống hệt như cách làm người của hắn ta.

Nam Duệ nghênh tiếp ánh mắt của Nam Khôn, trong lòng không hề sợ hãi, ánh mắt cũng khá bình tĩnh.

Hai người giằng co không tiếng động nửa ngày, đột nhiên khóe môi Nam Khôn nhếch lên, trêu ghẹo: “Cậu không sợ bị nghẹn sao.”

“Việc này không cần anh họ nhọc lòng lo lắng.” Nam Duệ mặt không đổi sắc nói, “Hơn nữa em cũng không đòi hỏi nhiều, cổ phần trong Hải Thiên là ba anh để lại cho anh, cứ yên tâm em không có hứng thú. Vừa vặn anh cũng dành thời gian để suy nghĩ về kế hoạch đối phó với Đoàn Quốc Hùng mà phải không?”

Lúc trước mặt dù Sở Văn Chiêu đến nhà họ Nam ở rể nhưng lão gia cũng nghĩ cho chuyện đời sau của nhà họ Sở cho nên cũng không yêu cầu Nam Khôn phải theo họ Nam, về sau Sở Văn Chiêu và vợ cả của Nam Trọng xảy ra chuyện kia, lão gia đã sửa họ của Nam Khôn lại, nhưng trong nhà họ Nam trừ hắn ra, cho tới bây giờ những người khác không hề xem Nam Khôn như người nhà họ Nam.

Cho nên ý tứ chân chính của Nam Duệ là: tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về nhà họ Nam, chuyện thường tình thôi.

Nam Khôn nheo mắt, hàng lông mi dày rậm che đi tầm mắt sắc bén như đao của hắn, nhưng vẫn cực kì khiến cho người ta có cảm giác âm trầm nghiêm nghị.

Hắn nói: “Cậu cho rằng cầm tờ giấy có đóng dấu này là có thể uy hiếp được tôi sao? Tôi cho cậu biết, thật ra tư liệu của cậu vẫn chưa làm tới nơi tới chốn, hợp đồng chuyển nhượng 20% cổ phần của Hải Thiên đã chết trong tay tôi, hơn nữa trước khi cậu đến tôi đã cho người mang tài liệu này đến ủy ban thẩm tra pháp luật.”

Cho nên hiện giờ cho dù Nam Duệ có cầm chứng cứ Nam Khôn lén thu mua cổ phần Hải Thiên, sưu tập tư liệu Đoàn Quốc Hùng hối lộ quan chức cũng vô dụng, trong bàn cờ này Đoàn Quốc Hùng đã sớm thành con cờ bỏ mạng, hiện giờ có lôi lão ra cũng vô dụng.

Đôi đồng tử đang mỉm cười của Nam Duệ co lại, làm như rất kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại vẻ bình thường, nói: “Biết ngay anh không dễ lừa vậy mà, cho nên tôi còn chuẩn bị thêm cái này, phỏng chừng cũng chưa đủ hết nhưng tôi cảm thấy thế là đủ rồi.”

Mở tài liệu ra, bên trong là tư liệu về thân phận của các thành viên đội Liệp Ưng gồm Mục Hàn, Phượng Tường, Hình Thiên, còn có cả Triển Du.

Nam Khôn khẽ nhíu mày, vẫn không mảy may để lộ cảm xúc, hắn nghĩ, Nam Duệ cầm tư liệu về thân phận của Triển Du đến uy hiếp hắn chứng tỏ hắn ta đã biết chuyện hắn cùng đội Liệp Ưng đang bí mật giăng bẫy Simon, cũng chứng minh hiện giờ Simon vẫn chưa biết thân phận thật của Triển Du.

“Thế nào, không nhiều hơn so với hiểu biết của anh chứ?” Nam Duệ uyển chuyển uy hiếp, “Hôm nay Mã Tam Gia ở thành phố G gọi điện đến nói Thanh Mộc đang nằm trong tay hắn, Simon đến thành phố G cho nên hiện giờ vẫn chưa biết.”

Nam Khôn nói thẳng: “Cậu đã đồng ý điều kiện gì của Simon?”

“Cũng giống điều kiện bác cả đã đồng ý.” Số vũ khí nhiều gấp ba lần hiện tại.

Nam Khôn không nói gì, hàng lông mi khẽ nhấc lên, ánh mắt sắc bén đảo qua, đôi mắt đen kịt sâu khôn cùng hiện lên một chút sát ý.

Nam Duệ bất thình lình bị hắn nhìn liếc, trong lòng run lên, thậm chí còn cảm thấy sởn gai óc, sắc mặt hắn ta tái đi: “Yên tâm, tôi sẽ không có tầm nhìn thiển cận giống bác cả, chỉ cần anh thoải mái một chút, giao công ty lại cho tôi, Simon sẽ không biết gì, tôi sẽ giúp Liệp Ưng moi hết mọi tin tức. Đến lúc đó mặc kệ là anh muốn bắt bọn Gamam hay là muốn cùng quân phản chính phủ đồng minh đi cướp ngân hàng đều không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần tiền thôi.”

“Cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi sẽ đồng ý điều kiện của cậu?” Giọng nói của Nam Khôn lạnh đến dọa người, “Giết cậu đối với tôi mà nói không khó, cho dù Simon có biết sự thật thì hiện tại lão cũng sẽ không trở mặt với tôi, cùng lắm thì đến lúc đó tôi đàm phán lại điều kiện với lão là được.”

Ý tứ trong lời nói của hắn là hắn sẽ giết Nam Duệ, sau đó phản bội Liệp Ưng hợp tác với Simon.

Nam Duệ biết rõ Nam Khôn cũng không phải không làm được loại chuyện này, dù sao liên quan đến lợi ích của hắn, tình yêu và đạo nghĩa so vơi tiền tài và quyền lực căn bản không thể sánh bằng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra như đã đoán trước: “Anh sẽ không chọn cách trở thành kẻ địch của chính phủ.”

Nam Khôn không nói gì, cười cười, dường như đang cười nhạo hắn yếu thế, lại như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

Nam Duệ tức giận trong lòng, thúc giục: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Nam Khôn nhướn mắt lên nhẹ nhàng nhìn hắn ta một cái, cầm bút lên kí xoạt xoạt vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Tương đối gọn gàng linh hoạt.

Nam Duệ không ngờ hắn lại phóng khoáng như thế, nhìn chữ kí rồng bay phượng múa trên hợp đồng mà ngẩn cả người.

Nam Khôn lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thế nào? Sợ mắc bẫy sao?”

Nam Duệ hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “Đã đến nước này tôi còn gì phải sợ nữa?”

Đạt được mục đích, Nam Duệ cầm hợp đồng đứng dậy bỏ đi, bước chân vừa nhanh vừa nặng nề, dường như vô cùng không muốn ở trên địa bàn của Nam Khôn thêm nữa.

Triển Du từ căn phòng kế bên mở cửa đi ra, cảm khái nói: “Tôi thật sự không ngờ lại là hắn.”

Bình thường Nam Duệ thoạt nhìn tuy có chút khó gần nhưng cho tới bây giờ không hề gây sự, vô cùng an phận thủ thường, làm sao lại…

Thật là đúng với câu nói kia, chó không sủa là chó cắn.

Nam Khôn ôm người ngồi lên chân mình, hít hà cổ của cô, sau nửa ngày mới không nóng không lạnh nói một câu: “Không phải nó.”

Triển Du trừng mắt: “Hả?”

Nam Khôn vừa sàm sỡ vừa bổ sung: “Nó cũng chỉ là chân chạy thôi. Từ lịch sử đen tối của nhà họ Đoàn đến mục đích của bọn em, rồi đến giao dịch với quân phản đồng minh Israel, tất cả hắn đều biết rõ ràng, còn có thể tỉ tỉ bày ra vụ ám sát cậu cả kia, không có quan hệ với người có thế lực, cũng không đủ thời gian cùng tài lực sẽ không làm được, hiện giờ hắn không làm được.”

Ngữ khí của hắn vô cùng chắc chắc, không thể làm cho người khác không tin.

Triển Du nghẹn họng nhìn hắn trân trối: “Anh nói sau lưng hắn còn có một Boss lớn chỉ huy sao?! Ai thế?”

“Hiện giờ tôi vẫn chưa xác định được, đến khi xác định sẽ nói cho em biết.” Miệng Nam Khôn hôn lên cổ cô, khẽ dụ dỗ: “Đêm nay còn dài như vậy, cứ bám lấy mấy chuyện không chắc chắn kia rất nhàm chán nha, hay là chúng ta tìm việc khác để làm đi?”

“Tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà, chết tiệt, đừng cắn tôi.” Triển Du hoài nghi trong lòng, không còn tâm tư mà nghĩ cái khác.

“Nam Duệ thoạt nhìn không giống như người ham danh lợi, hắn làm như vậy chắc là có ẩn tình gì khác, chẳng lẽ vì báo thù cho ba hắn sao?”

“Có lẽ thế.” Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại hiếm khi có thời gian rảnh, hiện giờ Nam Khôn cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ chuyện khác, ánh mắt sáng quắc nhìn Triển Du, vô sỉ nói: “Vì em, tôi tặng cả giang sơn cho người khác, em cũng không cảm thấy gì sao?”

“Ái tôi nhổ vào, thiếu cớ nên lấy tôi làm cớ à, anh nghĩ rằng tôi không biết nhất định là anh đang có chủ ý quỷ quái gì đó…ưm!”

Nam Khôn ngậm lấy môi cô tinh tế mút một vòng, sau đó buông ra bưng lấy mặt cô, hòa nhã nói: “Đừng nghĩ nữa, tôi sẽ xử lí thật tốt.”

Giọng nói thuần hậu dịu dàng của hắn như một vũ khúc ưu nhã, dễ nghe lại động lòng người.

Triển Du không nói gì, ngước mắt lên nhìn hắn, cảm thấy bất an khó hiểu.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nam Khôn chứa đầy thâm tình, hắn hỏi: “Tin anh không?”

Triển Du hơi thất thần, sau nửa ngày mới trịnh trọng gật đầu.

Đôi mắt Nam Khôn khẽ cong lên, ôm người đứng lên, cười xấu xa: “Để cho anh ăn no trước đã.”

Ăn no mới có sức mà đi trừng trị mấy tên phá hoại không biết tự lượng sức mình kia.

Triển Du: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.