Hình như người hầu cố ý chọn thời gian mà tới, khi Triển Du cầm quần áo gõ cửa phòng tắm thì Nam Khôn đã tắm xong.
“Vào đi, cửa không khóa.” Nam Khôn vừa đáp lời vừa thuận tay lấy một chiếc khăn sạch vây quanh hông.
Triển Du đẩy cửa ra, trông thấy Nam Khôn vừa lau tóc vừa đi về phía mình, ngọn đèn chiếu lên những giọt nước
chưa khô trên lồng ngực hắn tản ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, làn da
màu đồng sau khi tắm nước nóng nhìn qua sáng loáng trơn bóng lạ thường,
cơ thể tinh tráng ẩn chứa một sức mạnh sục sôi.
Hắn thong dong bình tĩnh đi về phía cô, đưa tay cất bước cũng tản ra một vẻ đẹp dã tính.
Triển Du nhíu mày trong lòng, người đàn ông này trời sinh đã có tư chất làm ngưu lang rồi. (trai bao á @@)
Đây không phải là nghĩa xấu, bởi vì điều này không hề có chút quan hệ gì với cách làm người của hắn, cô chỉ đơn
thuần cảm thấy thân hình của hắn quá hoàn mỹ rất dễ bị xoi mói mà thôi,
loại đàn ông này dù có nguyện làm bình hoa hắn cũng sẽ chọn làm một bình hoa cực phẩm.
Huống chi cho tới bây giờ kẻ này không chịu làm một món đồ trang trí.
“Đẹp không?” Người đàn ông kia
đứng trước mặt Triển Du, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, sau đó ở trước mặt cô nhẹ nhàng kéo chiếc khăn tắm quanh hông ra.
“Á!” Triển Du thấy thế, ra vẻ e lệ, vội vàng dùng quần áo trên tay che mắt mình lại.
Trước kia tuy Nam Khôn không mua bán
giao dịch vật cưng với Rini nhưng hắn đã nghe không ít những lời đồn đãi về những vật cưng được Rini rao bán trong các cuộc đấu giá trước, đương nhiên trong lòng cũng cho rằng Triển Du cũng giống như các vật cưng
trước – tuy chưa bị dùng qua nhưng không hề lạ lẫm gì với chuyện tình
dục hoặc đàn ông khỏa thân, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Lúc chứng kiến hành động ngượng ngùng
theo phản xạ có điều kiện của Triển Du hắn cảm thấy rất bất ngờ nhưng
trong lòng lại có chút ngạc nhiên vui sướng: “Thẹn thùng như vậy, trước kia chưa nhìn thấy sao?”
Xì, lại đang thử tôi!
Triển Du còn tưởng rằng đêm nay người
đàn ông này uống quá nhiều cho nên vừa rồi mới làm ra hành động đó,
không ngờ tới người này đang thử cô.
Lòng thấy bất ngờ nhưng mặt vẫn giả vờ lúng túng, cũng không nói gì, chỉ bụm mặt lắc đầu.
Theo cô biết, lúc trước khi Simon ủy
thác cho Rini bồi dưỡng Aki đã đặc biệt dặn dò không được huấn luyện Aki như với những vật cưng khác, nhất là phương diện giáo dục giới tính, cố gắng làm cho cô duy trì vẻ sạch sẽ thuần khiết, cho dù là các hành động như nịnh nọt hôn môi cũng không được quá mức khiêu khích.
Cho nên lúng túng cùng thẹn thùng mới là phản ứng nên có của cô lúc này.
Hiển nhiên Nam Khôn cũng bắt được dụng ý Rini làm vậy, cho nên cũng không hoài nghi với hành động lúc nãy của
Triển Du, chỉ cảm thấy rất thú vị, thấy hai tai cô đỏ lên, cũng không
định tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Triển Du cảm thấy quần áo trong tay bị
rút ra, đang đoán xem người đàn ông này có trêu chọc cô nữa không, chần
chờ nửa ngày, đang chuẩn bị mở mắt ra thì đột nhiên cơ thể bay lên
không.
“Tứ gia?” Cô vô thức ôm chặt cổ Nam Khôn, tim đập như được gắn mô tơ.
Nam Khôn bế cô lên giường, đắp chăn mềm lên cho cô còn mình lại không nằm lên theo mà ngồi cạnh giường lẳng lặng nhìn cô.
Hai người đều không nói lời nào, căn phòng trở nên yên tĩnh mập mờ.
Ánh mắt người đàn ông này rất dịu dàng,
chỗ sâu nhất trong đáy mắt lại cất giấu một vẻ sắc bén, cực nóng bỏng
nhưng biểu hiện của hắn lại bình tĩnh thản nhiên lạ thường.
Triển Du không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, lòng cũng thấy hơi nao núng.
Qua nửa ngày sau cuối cùng người đàn ông kia cũng lên tiếng, giọng nói thuần hậu mà dịu dàng: “Bình thường ngày nào cũng dán lấy tôi để tôi ở lại với em, lúc này đã ở lại
thật, ngược lại cảm thấy em có chút sợ hãi, nói cho tôi biết, em đang
nghĩ gì?”
Tôi đang nghĩ xem có phải anh đang thật sự nổi “thú tính” không.
Đương nhiên lời này không thể nói ra được, Triển Du do dự một lát, nhút nhát e lệ rụt rụt vào trong chăn: “Em đang nghĩ sau này Tứ gia kết hôn cùng Đoàn tiểu thư, sinh ra cục cưng có đẹp như Tứ gia hay không.”
Nam Khôn nghe vậy giật mình vài giây, chợt nhắm hai mắt rồi mở ra, trong lòng ẩn giấu một chút tức giận: “Ai nói cho em biết tôi sẽ kết hôn? Nam Trân sao?”
Đoàn tiểu thư Triển Du nói là Đoàn Kỳ, là vị hôn thê đã chọn cho Nam Khôn khi còn ở trong bụng.
Bởi vì lão gia và ông nội của Đoàn Kỳ đã từng là anh em kết nghĩa, quan hệ cũng khá tốt cho nên muốn cho hai nhà thân càng thêm thân, vì vậy đã có lời hứa hôn 27 năm trước. Nói là vị
hôn thê nhưng từ nhỏ đến lớn Nam Khôn chỉ gặp cô ta hai lần, lạ lẫm đến
cả bạn cũng không được tính, đừng nói đến tình cảm.
Đối với chuyện này hắn vẫn không hề có
thái độ gì, nguyên nhân thật sự không khó đoán, một là hắn không thích,
hai là hắn là cánh chim không có gió.
Cho nên cho dù không thích, hiện tại hắn cũng không thể công khai tỏ thái độ.
Chuyện này ngoại trừ nhà họ Nam cùng nhà họ Đoàn biết, ngay cả nhân viên cao cấp trong Xích Thủy cũng không
biết, nếu như không phải mấy đứa lòng dạ toan tính xấu xa như Nam Trân
và Nam Hạo nói vớ vẩn thì làm sao cô gái nhỏ này biết?
Triển Du thấy sắc mặt bất ngờ của Nam
Khôn, cố ý giả vờ như đang bị dọa, dường như cả người đều trượt vào
trong chăn, chỉ lộ ra ngoài cặp mắt to tròn nhìn hắn, “Là em đã làm cho Tứ gia không vui sao? Thật sự xin lỗi, sau này sẽ không nghe trộm chuyện linh tinh nữa.”
Nghe thấy lời này khiến cho người ta cảm giác hình như thật ra chuyện Nam Khôn kết hôn với ai cô cũng không để
ý, cái cô để ý chỉ là tâm tình của Nam Khôn. Bởi vì người đàn ông trước
mắt cô là chủ, hay là cha mẹ, hay là cơm áo, hay là ô dù của cô?
Nam Khôn cũng không thèm lí giải lời cô của, thật lâu sau mới không có cảm xúc ném qua một câu: “Em hy vọng tôi kết hôn với Đoàn tiểu thư sao?”
Triển Du vội vã không ngừng lắc đầu.
“Vì sao?” Nam Khôn nhìn thẳng vào cô, đấy mắt ẩn chứa một vẻ mà ngay cả chính hắn cũng thấy buồn cười…là chờ mong.
Rini dùng nhiều biện pháp xử lí làm cho
người ta không thể tưởng tượng được như vậy chính là vì thanh trừ cái
tôi trong linh hồn Aki, còn có lòng ghen tuông mà dường như tất cả phụ
nữ đều có, cho nên dù sau này hắn có lấy mười vợ thì hẳn là Aki cũng tự
hiểu rằng “tôi chỉ là vật cưng, không thể tranh giành, không thể cướp
đoạt”, ít nhất trong thời gian ngắn hắn không thể nào hoàn toàn trừ khử
tận gốc “nô tính” mà Rini đã khắc sâu vào tâm hồn cô.
“ghen” đối với người trước mắt mà nói thật sự là chuyện không tưởng, hắn cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.
Nhưng mà điều làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là Triển Du lại trả lời một câu đúng là làm cho lòng người ta ngứa ngáy.
Cô nói: “Bởi vì em cũng muốn kết hôn sinh cục cưng với Tứ gia.”
Lời nói này bên ngoài nghe vào thì quả
thật có chút hương vị dấm chua, nhưng cẩn thận nhắm nuốt thì giọng điệu
của cô thật ra chứa đầy vẻ thản nhiên vô tình cùng chờ mong – chờ mong
chuyện kết hôn sinh con với mình.
Mặc dù lời nói như thế rất lấy lòng đàn ông nhưng hắn vẫn cố ý nói phá: “Toàn thân cao thấp của em tôi cũng không biết có mấy thứ linh kiện là thật,
em sinh con ra ngộ nhỡ dọa người khác sợ thì làm sao bây giờ?”
Triển Du ra vẻ kích động, xoay người ngồi dạy dùng giọng nói quả quyết: “Em không có chỉnh hình!”
Nam Khôn vẫn không buông tha: “Đã nói dối còn dám lẽ thẳng khí hung vậy nữa.”
Triển Du xụ vai xuống: “Được rồi, chỉ làm phẫu thật gọt xương, làm một cuộc phẫu thuật dây thanh quản, hai
lần làm phẫu thuật căng da cùng ba lần phẫu thuật xóa sẹo thôi, nhưng mà em thật sự không có sửa mặt, sẽ không sinh ra yêu quái đâu.”
Việc buôn bán quan trọng nhất là thành phẩm, nếu như cô có ngoại hình xấu xí thì căn bản lúc trước Rini sẽ không vừa ý cô.
Đương nhiên Nam Khôn biết rõ cô không
sửa mặt, nhưng dù vậy hiện giờ hắn cũng thật sự không thể làm cho cô gái trước mặt này mang thai.
Bỏ qua chuyện hiện giờ Triển Du đang giả làm Aki, dù có là Aki thật thì Nam Khôn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy – Nam Huân nói, trong cơ thể vật cưng nhỏ nhà hắn có quá nhiều kích thích tố, hiện giờ mang thai sẽ dẫn đến quái thai cùng tình trạng thiếu dinh
dưỡng nghiêm trọng của phụ nữ có thai.
Nam Khôn thấy mặt mũi cô ỉu xìu uể oải,
đoán hơn phân nửa là người này đã bị lời nói của hắn chọc vào chỗ đau,
không khỏi sinh cảm giác thương tiếc, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô vào
trong lòng mình, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: “Nói miệng không bằng chứng, tôi không tin, trừ khi để tôi tự mình kiểm tra.”
Cứt, đùa tôi à!
Triển Du bực bội trong lòng nhưng lại
không phát tác được, âm thầm hít một hơi ngước mắt lên nhìn người đàn
ông kia, đôi mắt đen tuyền nhất thời ngây dại: “Kiểm tra thế nào?”
Nam Khôn suy nghĩ mộ lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Xâm nhập từng tấc từng tấc để kiểm tra.”
Nụ cười của hắn khiến cho khuôn mặt vốn
đã tinh sảo đến gần như sắc bén trở nên nhu hòa, lại khiến cho người ta
có cảm giác dịu dàng thân thiết lạ thường.
Tôi ngất, thì ra cũng biết cười à, tôi còn tưởng rằng dây thần tinh mặt của anh bị tê liệt một nửa rồi.
Triển Du bị nụ cười không có ý tốt kia
làm cho hoa mắt, trong lòng vừa chấn động thì bất thình lình đã bị khuôn mặt tuấn tú đang tiến tới gần làm cho hoảng sợ, mắt vẫn chưa kịp trợn
tròn thì miệng đã thất thủ.
Nam Khôn hôn lên môi cô một cái, thấy cô vẫn ngơ ngác không có phản ứng gì, ánh mắt khẽ cong lên, nghiến lấy môi cô làm cho nụ hôn này thêm sâu.