Trầm Thiên Phong ngủ giấc này cũng không lâu lắm, anh tỉnh dậy vào lúc vừa qua giờ cơm trưa.
Vừa mở mắt ra một cái, nhìn quanh phòng một lượt không thấy bóng dáng Lý Giai Kỳ đâu, anh hốt hoảng ngồi bật dậy.
Bé Kỳ! Bé Kỳ!
Không thấy có tiếng đáp lại, Trầm Thiên Phong lật tung chăn ra, để chân trần chạy đi tìm Lý Giai Kỳ.
Trong lòng anh thật sự sợ hãi, anh sợ rằng trong lúc mình ngủ cô đã đổi ý mà rời đi.
Bé Kỳ! Em đi rồi sao?
Vừa mới vặn tay nắm cửa ra thì Trầm Thiên Phong thấy Lý Giai Kỳ cũng đang chuẩn bị mở cửa vào phòng.
Trái tim hốt hoảng, sợ hãi của anh lúc này mới coi như tìm lại được nhịp đập vốn có.
Ôm trầm lấy cô, đầu anh gục vào vai cô, cọ cọ vào hõm cổ của cô khiến cô bật cười vì ngứa.
Anh sao vậy? Gặp ác mộng sao? Hỏi xong lời này Lý Giai Kỳ cảm thấy thật vô nghĩa, Trầm Thiên Phong thì làm sao mà bị ác mộng dọa sợ cơ chứ.
Tỉnh dậy không thấy em nên tưởng em đã đổi ý rời đi rồi.
Trầm Thiên Phong vẫn còn gục đầu vào hõm cổ của Lý Giai Kỳ, vóc người anh lại cao lớn khiến cô đứng có chút không vững.
Em chỉ đi xuống dặn dò đầu bếp hâm lại thức ăn chờ anh tỉnh lại thì ăn.
Cô mỉm cười, khẽ vỗ vào vai anh: Được rồi! Tuy rằng anh đã gầy đi nhưng em chỉ cao có 1m65 không chịu nổi sức nặng của một người xấp xỉ 2m như anh đâu.
Nặng muốn chết!
Trầm Thiên Phong từ từ đứng thẳng người lên, đôi mắt đen như xoáy sâu vào người Lý Giai Kỳ khiến cô cảm thấy hình như mình đã lỡ lời.
Em đây là đang chê tôi là tứ chi phát triển?
Dưới ánh nhìn nguy hiểm của anh, Lý Giai Kỳ tuy rằng không có ý đó nhưng cũng cảm thấy giống như mình làm sai vội vàng từ chối.
Không có! Hamad tiên sinh của chúng ta thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, đẹp trai sáng sủa, thông minh tài giỏi, bá đạo quyết đoán tuyệt đối là nhân trung long phượng.
Em thích anh còn không hết làm sao có thể chê anh được.
Chính Lý Giai Kỳ cũng phải kinh ngạc với trình độ vuốt lông chuyên nghiệp của mình, không hiểu sao cô có thể nói ra ngần ấy lời khen ngợi mà không chớp mắt cơ chứ hay căn bản chính anh vốn dĩ đã là như vậy không cần phải nịnh nọt.
Được khen ngợi có ai mà không thích, Trầm Thiên Phong đương nhiên cũng vậy.
Anh cười tươi hài lòng còn không quên hôn lên môi Lý Giai Kỳ một cái để khen thưởng.
Thưởng cho em một nụ hôn.
Lý Giai Kỳ sầu mà không dám nói, anh có thể thưởng cái gì thực tế hơn được không.
Anh mau rửa mặt đi rồi chúng ta ăn trưa, em đói bụng rồi.
Mười phút sau, hai người có mặt ở phòng ăn, trên mặt bàn là rất nhiều món ăn thơm ngon bổ dưỡng đang bốc hơi nghi ngút.
Trầm Thiên Phong vừa định động đũa đã bị Lý Giai Kỳ ngăn lại, anh khó hiểu nhìn cô thì bắt gặp đôi mắt hạnh đang nghiêm túc nhìn mình.
Sao vậy? Trầm Thiên Phong không nhớ ra mình làm sai chuyện gì nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô thì không nhịn được nuốt nước miếng.
Anh có biết sức khỏe của mình đang rất yếu không? Cơ thể của anh đã bị suy kiệt nghiêm trọng, tại sao lại giày vò bản thân thành ra như vậy?
Không ngờ cô lại biết việc này, Trầm Thiên Phong nhớ đến việc nhận lỗi trước sẽ được khoan hồng cho nên thái độ thành khẩn nhận lỗi.
Là lỗi của tôi, sau này sẽ không như vậy nữa.
Sau này, một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, không được làm việc quá chín giờ tối, mười giờ tối nhất định phải đi ngủ.
Giảm tải lượng công việc, quay lại với lịch trình tập thể dục.
Anh phải trả lại cho em cơ bụng tám múi lúc trước, còn phải trả lại cho em một cơ thể khoẻ mạnh, rắn chắc.
Anh biết thừa em là đứa con gái ham tiền, háo sắc, anh chỉ có tiền thôi thì chưa đạt yêu cầu của em cho nên khoảng thời gian này cố mà phục hồi cho tốt nếu không em sẽ ôm tiền của anh đi bao nuôi trai đẹp đấy.
Được bà xã tương lai quan tâm thì còn gì sung sướng bằng, Trầm Thiên Phong lại bất chấp ánh nhìn của đầu bếp và người làm, một bàn tay giữ gáy Lý Giai Kỳ và in môi mình xuống môi cô.
Kể từ lúc hai người hiểu rõ lòng nhau, anh rất thích được hôn cô, mọi lúc mọi nơi đều muốn hôn cô.
Lý Giai Kỳ xấu hổ, đỏ mặt đẩy anh ra nhưng thực tủy biết vị, Trầm Thiên Phong làm sao buông tha cho cô dễ dàng như vậy.
Phong cách trước giờ của Trầm Thiên Phong là bá đạo nên đương nhiên nụ hôn thì cũng chỉ nhẹ nhàng lúc đầu sau đó chính là công thành đoạt đất, bá đạo chiếm cứ.
Kết thúc nụ hôn, Lý Giai Kỳ thở hồng hộc như vừa chạy điền kinh còn Trầm Thiên Phong thì thoải mái cười rất sảng khoái.
Lệnh của bà xã, đương nhiên phải nghe.
Vừa nói, Trầm Thiên Phong vừa ý vị thâm trường nhìn làm Lý Giai Kỳ dựng hết cả lông tóc toàn thân.
Lý Giai Kỳ trợn mắt nhìn lại: Chúng ta hiện tại chỉ xem như là vừa mới quen nhau, quan hệ mới chỉ ở mức bạn trai bạn gái của nhau.
Để dùng được xưng hô như anh vừa nói thì còn phải xem xét sự cố gắng của anh.
Ồ! Chỉ là vừa mới quen nhau mà đã có tận sáu đứa con.
Không ngờ Trầm Thiên Phong lại lấy việc này ra trêu chọc mình, Lý Giai Kỳ lập tức xù lông.
Nếu anh không thích giống như bây giờ thì có thể trở về trạng thái trước đây, em thì sao cũng được chỉ sợ ai đó chịu không nổi.
Trầm Thiên Phong đúng là hết cách với cô, tính khí không chịu thua ai thật sự là đến anh cũng phải sợ.
Được rồi! Được rồi! Em nói sao thì chính là vậy.
Em đó, miệng lưỡi trước giờ không chịu thua ai, nói chuyện cũng nên chừa cho người ta chút mặt mũi chứ.
Anh vẫn có cơ hội tìm những người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện.
Ha ha! Tiếc là anh chỉ cần người phụ nữ này thôi.
Trầm Thiên Phong lấy lòng, vòng tay ôm lấy eo của Lý Giai Kỳ lại bắt gặp ánh mắt cô đang lườm mình.
Bởi vì đã nhận được phác đồ điều trị của bác sĩ nên bữa ăn này Lý Giai Kỳ đã nhắc nhở đầu bếp nấu toàn đồ ăn có tính bồi bổ cơ thể.
Cô cũng nhắc nhở Trầm Thiên Phong ăn uống đúng liều, đúng lượng.
Căng da bụng chùng da mắt, ăn xong bữa cơm là Lý Giai Kỳ đã buồn ngủ lắm rồi.
Trầm Thiên Phong bởi vì đã ngủ trước đó nên không thấy buồn ngủ, Lý Giai Kỳ cũng không miễn cưỡng anh nên chỉ có thể tự mình đi ngủ trước.
Một bên giường lún xuống, Trầm Thiên Phong vậy mà cũng lên giường.
Em tưởng anh không buồn ngủ?
Trầm Thiên Phong ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ lên tóc cô: Muốn nằm cùng với em, ngủ đi! Tôi ôm em ngủ.
Trước đây bởi vì có hiểu lầm nên đối với việc phải sống trên một hòn đảo tách biệt với bên ngoài không khác gì giam lỏng khiến Lý Giai Kỳ rất là bài xích nhưng hiện tại hai người đã thẳng thắn với nhau, cô cảm thấy sống ở đây cũng không có gì là không thể chấp nhận.
Đây có được tính là yêu ai yêu cả đường đi không?
Buổi sáng cùng nhau thức dậy, tập thể dục sau đó ăn sáng.
Lý Giai Kỳ tiếp tục học còn Trầm Thiên Phong giải quyết công việc.
Buổi trưa cùng nhau ăn trưa rồi nghỉ trưa, đến chiều tối cùng nhau ngắm hoàng hôn trên bờ biển.
Buổi tối sẽ cùng nhau ăn tối sau đó cùng nhau đi ngủ, những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua.
Bởi vì tâm trạng tốt lại có được sự chăm sóc chu đáo từ Lý Giai Kỳ và các bác sĩ, lần kiểm tra này cơ thể của Trầm Thiên Phong đã khá hơn một chút.
Sau cuộc kiểm tra, hai người dắt tay nhau đi trên bãi biển ngắm hoàng hôn.
Nếu như được đến đây, bọn trẻ chắc chắn sẽ thích lắm.
Trầm Thiên Phong từ phía sau ôm lấy eo Lý Giai Kỳ, cằm anh gác trên đỉnh đầu cô, hai người cùng nhau nhìn ngắm quả cầu lửa đỏ rực từ từ tắt dần.
Nhớ bọn trẻ rồi sao?
Cũng nửa năm rồi em chưa gặp chúng.
Từ nhỏ, đây là lần mẹ con em xa nhau lâu nhất.
Vậy một thời gian nữa chúng ta sẽ trở về, nói thật là
tôi vẫn luyến tiếc cuộc sống hai người.
Chờ cơ thể anh khá hơn chút nữa, chúng ta sẽ trở về.
Ừ.
Cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ đương nhiên sẽ không tránh được những cử chỉ thân mật.
Mặc dù Trầm Thiên Phong rất muốn được tiến thêm một bước nhưng Lý Giai Kỳ đã hạ nghiêm lệnh khiến anh không thể làm gì khác ngoài nhịn.
Cô nói “hiện tại chúng ta chỉ mới xác định quan hệ với nhau hơn nữa sức khỏe anh không tốt, vẫn là dưỡng cơ thể tốt hơn rồi tính sau.
Đã nói đến mức như vậy thì anh còn có thể nói lại thế nào, chỉ đành ngậm ngùi nhịn đói.
Tuy rằng không thể ăn thịt nhưng nếu có thể húp chút canh, nếm chút vị thì Trầm Thiên Phong tuyệt đối không cho Lý Giai Kỳ có cơ hội cự tuyệt.
Giống như hôm nay, cùng nằm trên giường nhưng anh lại không thể nào ngủ được khi trong lòng có một cơ thể mềm mại.
Trầm Thiên Phong nghĩ gì làm đấy, anh cúi xuống ngậm lấy môi Lý Giai Kỳ bắt đầu một cuộc càn quét.
Bàn tay vốn đặt trên eo cô lúc này cũng đã bắt đầu không an phận từ vạt áo tiến vào bên trong.
Lý Giai Kỳ đang mơ màng ngủ thì môi bị ngậm lấy đã vậy bàn tay không yên phận của anh đang đốt lửa khắp người cô.
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Trầm Thiên Phong xoay người nằm đè lên người Lý Giai Kỳ.
Môi lưỡi hai người vẫn dây dưa, chiếc áo ngủ của cô đã bị bàn tay của anh vén lên cao.
Lúc này bên ngoài áo ngực, bàn tay phải đang nhào nặn nơi mềm mại của cô, bàn tay còn lại cũng không yên ổn mà bắt đầu thăm dò xuống phía dưới.
Bị anh châm lửa khắp người, Lý Giai Kỳ tuy rằng là một người rất khó nổi lên ham m.uốn lúc này cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng, cơ thể bắt đầu có phản ứng với sự khiêu khích của Trầm Thiên Phong.
Từ môi xuống cổ rồi xương quai xanh, Trầm Thiên Phong điên cuồng hôn mút giống như đang thưởng thức một chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Cuối cùng môi lưỡi anh dừng lại ở nơi m.ềm mại nhất của cô trêu chọc cô đến phát điên.
Mỗi lần như vậy, Lý Giai Kỳ đều được anh khơi lên lửa nóng rồi được anh giúp cô thoải mái.
Bởi vì Lý Giai Kỳ từng bị ám ảnh với lần đầu tiên giữa hai người nên đã hình thành nên chứng lãnh cảm, Trầm Thiên Phong mỗi lần đều rất kiên nhẫn cho đến khi cô thoải mái sau đó bản thân mình tự vào nhà vệ sinh giải quyết.
Giữa hai người chỉ còn một bước cuối cùng nhưng dựa vào hiểu biết của anh thì cô vẫn chưa sẵn sàng cho nên anh chỉ là húp tạm chút canh để đỡ thèm mà thôi.
Sau màn “cọ lửa” mỗi tối, cả người Lý Giai Kỳ mềm nhũn nằm trên giường để mặc Trầm Thiên Phong thay mình lau người.
Mới chỉ là những bước dạo đầu mà cô đã không còn chút sức lực nào, Lý Giai Kỳ hoài nghi không biết nếu hai người thực sự làm chuyện kia liệu cô có bị ngất đi giữa chừng hay không.