Buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc cũng chờ được người cần chờ.
Tiểu Dương một thân mệt mỏi, hai mắt thâm quầng đưa đến bệnh viện hai người ngoại quốc.
Hai người đó khoảng trên sáu mươi tuổi, tóc đều đã bạc phân nửa nhưng ánh mắt vẫn còn rất tinh tường.
Vừa bỏ xuống hành lý, chưa kịp nghỉ ngơi thì ông lão đã bảo Tiểu Dương đưa mình đến phòng siêu âm sau đó gọi Lý Giai Kỳ đến.
Biết được người bạn mà Lý Giai Kỳ nói là một cặp vợ chồng có chuyên môn rất cao trong ngành y đặc biệt là sản khoa thì Trầm Thiên Phong cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm.
Sợ động chạm đến bụng của Lý Giai Kỳ làm tổn thương cô và em bé nên anh không dám bế cô đến phòng kiểm tra mà đặt cô lên xe lăn rồi tự mình đẩy.
Mặc cho Lý Giai Kỳ cam kết rằng mình có thể tự đi nhưng cả bà ngoại Phương, Phương Vi và Trầm Thiên Phong đều trăm miệng một lời yêu cầu cô phải ngồi xe lăn cho an toàn.
Giáo sư, cảm ơn hai người đã không quản khó khăn chịu đến đây giúp tôi.
Vừa nhìn thấy hai vợ chồng người ngoại quốc, Lý Giai Kỳ đã lên tiếng cảm ơn, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng để thể hiện sự chân thành của mình, cô vẫn cúi đầu thật thấp.
Giáo sư, mong ông kiểm tra cho Tiểu Kỳ, tôi lo cho con bé quá.
Bà ngoại Phương vội vàng nắm lấy tay của ông lão rồi liên tục cúi người, nhìn dáng vẻ già nua của bà đang liên tục cúi người lại thêm vẻ mặt lo lắng kia thật sự khiến người ta thương xót.
Tình cảm và cả sự lo lắng của bà dành cho Lý Giai Kỳ thật sự còn hơn cả tình thân ruột thịt.
Ông lão trấn an mọi người sau đó bắt đầu kiểm tra cho Lý Giai Kỳ.
Bốn thai trong buồng tử cung, tuổi thai tương đương với thai 9 tuần tuổi.
Mọi chỉ số đều bình thường, tim thai tốt, vết mổ cũ ổn định không vấn đề gì, không cần phải quá lo lắng.
Lời của Giáo sư giống như liều thuốc an tâm cho tất cả mọi người, bà ngoại Phương bởi vì quá mừng mà thành khóc còn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên có một vài điều tôi vẫn nên nói trước với mọi người.
Không rõ nguyên nhân mà Tiểu Kỳ mang thai là như thế nào nhưng vẫn là đặc biệt nguy hiểm cho nên tôi đề nghị cô nên triệt sản luôn sau lần sinh này.
Tôi cũng sẽ theo dõi thai kỳ giúp cô và đưa ra những lời khuyên tốt nhất thế nhưng tôi không dám đảm bảo 100% là sẽ cán đích an toàn mà chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức để để mẹ con cô được an toàn nhất.
Cảm ơn Giáo sư rất nhiều, thời gian này làm phiền hai người rồi.
Lý Giai Kỳ lên tiếng cảm ơn sau đó đưa mắt hiệu cho Trầm Thiên Phong.
Trầm Thiên Phong nãy giờ vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của Giáo sư nên có hơi xuất thần.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Lý Giai Kỳ thì anh mới giật mình ổn định lại tâm trạng.
Em về phòng trước đi, tôi nói chuyện với Giáo sư một chút.
Cho đến khi trong phòng siêu âm chỉ còn lại Trầm Thiên Phong và vợ chồng Giáo sư, lúc này anh mới tiến lên phía trước vài bước sau đó cúi đầu thật thấp.
Thật sự cảm ơn rất nhiều vì hai vị đã đồng ý đến giúp bé Kỳ.
Giáo sư có hơi ngạc nhiên với thái độ của Trầm Thiên Phong bởi vì từ lúc ông đến bệnh viện này tuy rằng có nhìn thấy người đàn ông này cũng như nhìn ra được khí chất bất phàm của anh ta nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều mang bộ dạng lạnh lùng nên ông nhất thời không đoán ra được thân phận của anh.
Anh là....?
Tôi là ba của sáu bánh bao nhỏ cũng như bốn thai nhi trong bụng của Lý Giai Kỳ.
Tôi là Hamad, ông có thể gọi tôi là Trầm Thiên Phong như bọn họ.
Bệnh viện này là của tôi nên ông cứ thoải mái sử dụng, cần gì cứ nói với người bên dưới là được.
Giáo sư đi hết từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác.
Ông cũng không phải là người không hiểu biết gì, nếu như chỉ là cái tên Hamad thì sẽ không có gì phải nghi ngờ nhưng lại kèm thêm cái tên Trầm Thiên Phong mà ông vẫn không nhận ra đối phương là ai thì quá uổng cho hơn 60 năm làm người.
Tôi là Robert, rất hân hạnh được gặp mặt Trầm Nhị gia.
Hoàn toàn không ngờ đến ngài chính là cha của sáu bánh bao nhỏ, thật quá mức kinh ngạc đối với tôi.
Trầm Thiên Phong cũng không ngạc nhiên khi đối phương biết được thân phận của mình bởi anh cũng đoán ra được Giáo sư Robert chính là người mà Andrew đã mời đến để chăm sóc thai kỳ cho Lý Giai Kỳ lần mang thai trước.
Vẫn là mong Giáo sư quan tâm đến sức khỏe của bé Kỳ.
Nếu như thật sự chỉ có thể chọn một trong hai thì mong Giáo sư bằng mọi giá phải giữ lại mẹ cho tôi.
Lần này đến lượt cả hai vợ chồng Giáo sư Robert bị kinh ngạc.
Họ đương nhiên biết được Trầm Thiên Phong còn có một thân phận khác và cũng nắm rõ được phong tục của nơi đó nhưng không ngờ rằng Trầm Thiên Phong lại không giống với những người đàn ông đó.
Tôi sẽ cố hết sức để chu toàn cho cả mẹ và bé, nếu thật sự rơi vào trường hợp xấu sẽ ưu tiên cứu mẹ trước.
Trầm Thiên Phong gật đầu: Còn một vài chuyện tôi muốn được hỏi Giáo sư.
Mời ngài.
Tôi thắc mắc là tại sao lần nào cũng là mang đa thai? Chẳng lẽ có nguyên nhân nào khác?
Giáo sư Robert gật gù, phu nhân ở bên cạnh liền mỉm cười giải thích.
Có rất nhiều yếu tố dẫn đến việc mang đa thai như tuổi tác, di truyền, tiền sử mang đa thai hoặc là sử dụng phương pháp hỗ trợ sinh sản.
Giải thích đơn giản một chút là phụ nữ trên 35 tuổi thì khả năng mang đa thai cao hơn phụ nữ dưới 35 tuổi.
Nếu mẹ hoặc chị em gái của thai phụ từng mang đa thai thì khả năng mang đa thai là rất cao.
Ở đây nói riêng về Tiểu Kỳ, cô ấy mới 26 tuổi còn rất trẻ, mẹ của cô ấy cũng chưa từng mang đa thai và cô ấy hoàn toàn không sử dụng phương pháp hỗ trợ sinh sản vì thế mang đa thai là do nguyên nhân khác.
Sau khi sinh sáu bánh bao nhỏ, chúng tôi đã có một năm theo dõi sức khỏe sinh sản của cô ấy và phát hiện ra mỗi một chu kỳ kinh nguyệt luôn có nhiều hơn một nang noãn được giải phóng.
Nói đơn giản là mỗi một phụ nữ trong một chu kỳ kinh nguyệt sẽ chỉ giải phóng ra một nang noãn nhưng Tiểu Kỳ thì nhiều hơn và trong một năm đó ít nhất là ba và nhiều nhất là mười một nang noãn được giải phóng trong một chu kỳ kinh nguyệt.
Điều đó có nghĩa là nguyên nhân mang đa thai nằm ở chính cơ thể của Tiểu Kỳ.
Qua trao đổi với bà Phương thì có biết lúc nhỏ Tiểu Kỳ bị tiêm vào cơ thể một loại độc tố, sau này đã được giải hết nhưng thời gian ở trong cơ thể đã phần nào gây biến đổi một chút về cơ quan sinh sản.
Phu nhân của Giáo sư Robert cũng là một chuyên gia sản khoa nên lời giải thích của bà rất dễ hiểu.
Trầm Thiên Phong cũng đã nghe được chuyện lúc nhỏ của Lý Giai Kỳ và bản thân anh cũng từng bị trúng loại độc tố đó cho nên hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích.
Trước đây là tôi không nắm rõ mọi chuyện đã động tay động chân để bé Kỳ có thai, hiện giờ có hối hận cũng đã muộn nên chỉ có thể dùng hết sức mình chăm sóc cho cô ấy cũng mong hai vị giúp đỡ chúng tôi.
Có được vợ chồng Giáo sư Robert đồng ý theo dõi thai kỳ cho Lý Giai Kỳ thật sự là tốt không thể tốt hơn.
Việc Trầm Thiên Phong cần làm bây giờ là phải mau chóng sắp xếp công việc dành thời gian ở bên cạnh Lý Giai Kỳ nhiều hơn cũng như tìm hiểu về tâm trạng và sức khỏe của phụ nữ mang thai.
Hiện tại thì sức khỏe của cả Tiểu Kỳ và bốn em bé đều rất tốt không cần phải ở lại bệnh viện.
Cô ấy có thể về nhà và tĩnh dưỡng, cần phải ăn uống đủ chất, tránh làm việc nặng, nghỉ ngơi đầy đủ, giữ cho tâm trạng thoải mái.
Giáo sư Robert dặn dò.
Vậy tôi sẽ đưa cô ấy về nhà cũng mong hai vị cùng về với chúng tôi vừa là để việc tiếp đon được chu toàn cũng là để thuận tiện quan sát tình trạng của bé kỳ.
Ngay sau đó, Lý Giai Kỳ được xuất viện về Hải Thiên Đế Cung, vợ chồng Giáo sư Robert cũng cùng về vả ở lại trong Hải Thiên Đế Cung.
Một vài máy móc chuyên dụng trong sản khoa cũng nhanh chóng được lắp đặt, chuyên gia dinh dưỡng cũng được mời đến để đảm bảo nhu cầu dinh dưỡng cho Lý Giai Kỳ suốt thai kỳ.
Trầm Thiên Phong không đưa Lý Giai Kỳ về phòng ngay mà đưa cô đến ngồi nghỉ ngơi ở phòng khách cùng trò chuyện với mọi người.
Mấy lần liền Lý Giai Kỳ thấy anh cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi cuối cùng cô đánh liều nói ra trước.
Có thai cũng có rồi, bây giờ anh có muốn kết hôn hay không? Anh chỉ có một phút suy nghĩ thôi, nếu không muốn thì cứ như trước kia đi.
Mọi người đồng loạt nhìn về Lý Giai Kỳ khiến cô xấu hổ đến mức hai tai nóng rần nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, cô hướng mắt chờ đợi câu trả lời của Trầm Thiên Phong, hai bàn tay run rẩy nắm chặt để bên đùi, tim đập như trống đánh.
Trầm Thiên Phong đầu tiên là ngơ ngác không tin vào những gì vừa nghe thấy sau đó là mừng như điên, cười đến là sáng lạn.
Muốn! Tất nhiên là muốn, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, tôi lại không phải thằng ngốc.
Hôn mạnh một cái lên trán của Lý Giai Kỳ sau đó từ trong túi quần móc ra một chiếc hộp màu đỏ rượu rồi mở chiếc hộp ra từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn.
Nhẫn kim cương có viên chủ màu hồng hình ôvan, hai bên cạnh là hai viên kim cương trong suốt hình trái tim, viền quanh thân nhẫn là những viên kim cương trong suốt hình chữ nhật liền sát nhau.
Như sợ Lý Giai Kỳ đổi ý, Trầm Thiên Phong vội vàng đeo nhẫn vào ngón giữa bàn tay phải của cô sau đó nnag tay lên hôn một cái, tất cả động tác chỉ mất chưa đến mười giây để hoàn thành.
Đã đeo rồi tuyệt đối không được tháo ra.
Trầm Thiên Phong không quên cảnh cáo.
Nhìn chiếc nhẫn được đeo vội vàng vào tay mình, Lý Giai Kỳ có chút dở khóc dở cười.
Tuy rằng anh dám đeo lên nhưng cô không có gan mang nó ra ngoài.
Hình như lớn quá rồi.
Trầm Thiên Phong xầm mặt: Không lớn! Lẽ ra muốn làm lớn hơn chút nữa nhưng lại sợ nặng quá đeo mỏi tay cho nên đã làm nhỏ đi.
Chẳng phải em thích nhất là tiền sao, chiếc nhẫn này rất nhiều tiền nên cố mà đeo cho tốt.
Nhưng em không dám đeo ra ngoài.
Tôi phái thêm người bảo vệ em.
Dù sao cũng không được tháo.
Viên kim cương chủ của chiếc nhẫn là lần trước đi Ấn Độ để mua lại, mất mấy tháng trời mới làm ra được chiếc nhẫn mà Trầm Thiên Phong anh ưng ý nào có chuyện cho cô được tháo ra.
Chà chà, nếu không phải màu hồng thì bà lão này còn tưởng cậu gắn quả trứng bồ câu lên đó chứ.
Câu nói của bà ngoại Phương làm cho mọi người trong phòng cười rộ lên còn Lý Giai Kỳ thì xấu hổ lườm Trầm Thiên Phong một cái.
Đều đã to như trứng bồ câu mà anh còn nói là nhỏ, chẳng lẽ phải cỡ trứng ngỗng mới là lớn.
Mặc kệ mọi người đang cười, Trầm Thiên Phong vẫn rối rắm trong lòng vì thực sự anh thấy viên kim cương vẫn chưa đủ lớn, cũng may là viên lớn hơn vẫn còn có thể làm cho cô được một món trang sức nữa.