Lý Giai Kỳ an ổn ngủ một đêm nhưng đối với Trầm Thiên Phong lại là dày vò khổ không sao kể xiết.
Tiểu huynh đệ bị Lý Giai Kỳ nắm giữ cả một đêm, hễ anh trở mình là cô lại tỉnh giấc hỏi có phải anh muốn trốn hay không.
Cho đến tận khi trời gần sáng thì Trầm Thiên Phong mới chợp mắt được.
Không rõ là đã ngủ được mấy tiếng nhưng hiện tại Trầm Thiên Phong cảm nhận được tiểu huynh đệ của mình đang có một bàn tay mềm mại bao lấy liên tục vuốt ve.
Mở choàng mắt ra, hình ảnh mà Trầm Thiên Phong nhìn thấy suýt nữa khiến anh tước vũ khí đầu hàng.
Lý Giai Kỳ dậy sớm hơn, chộp lấy thời điểm “chào cờ” buổi sáng của đàn ông, cô thích thú đùa nghịch cây gậy kia của anh.
Tiểu Hamad, chào buổi sáng.
Lý Giai Kỳ cúi đầu chào hỏi với thứ đồ trong tay.
Đừng làm rộn, mau buông tay ra, ngủ tiếp đi.
Không biết là do vừa mới ngủ dậy hay là do bị Lý Giai Kỳ kí.ch thích mà giọng của Trầm Thiên Phong khàn hơn hẳn bình thường.
Anh bắt lấy tay của cô bỏ ra khỏi vật na.m tính của mình nhưng mà Lý Giai Kỳ lại cố tình giữ chặt nó, vừa mới lôi kéo một hồi đã khiến anh phải xuýt xoa.
Sau một hồi lôi kéo, giằng co cuối cùng Trầm Thiên Phong cũng bảo vệ được lưng quần chạy khỏi giường lớn còn Lý Giai Kỳ thì ấm ức ngồi trên giường nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Anh dám chạy.
Trầm Thiên Phong gần như là nghe được tiếng nghiến răng của Lý Giai Kỳ nhưng anh không có dũng khí để lại gần cô, thật sự rất sợ không khống chế được làm cô và mấy nhóc bị thương.
Chuyện này cần phải hỏi kỹ lại Giáo sư Robert, tôi thật sự không dám mạo hiểm.
Lỡ em mặc xảy ra chuyện gì thì tôi có chết cũng không hết tội.
Sức khỏe của em em hiểu rõ.
Vậy cũng không thể xem nhẹ, vẫn là phải làm kiểm tra cho yên tâm.
Trầm Thiên Phong cương quyết không cho phép thương lượng.
Là anh nói đấy nhé, nếu Giáo sư Robert nói không sao thì anh biết phải làm gì rồi đấy.
Thấy Trầm Thiên Phong cương quyết nên Lý Giai Kỳ cũng thoả hiệp, chí ít thì buổi tối hôm qua cũng đã làm một lần nên hiện tại không quá thèm muốn.
Chỉ cần Giáo sư nói được thì sẽ nghe theo em.
Một lời đã định.
Ừ!
Em muốn năm lần.
Trầm Thiên Phong suýt ngất, cô có nhớ là mình đang mang thai nữa hay không mà muốn tận năm lần.
Anh thì không vấn đề nhưng quan trọng là sức khỏe của cô có cho phép hay không.
Một lần.
Trầm Thiên Phong trả giá.
Chưa bao giờ đi chợ mua đồ nhưng hôm nay đường đường một ông trùm hắc đạo, một Hoàng thân cao quý, một tinh anh đứng đầu hai giới hắc bạch phải ngồi cò kè mặc cả với bà xã của mình về vấn đề làm bao nhiêu một đêm.
Bốn lần.
Một lần.
Chốt lại là hai lần rưỡi, không cho phép mặc cả.
Nếu anh còn kỳ kèo thì em lập tức gọi anh trai đưa em và bọn trẻ rời đi, không bao giờ thèm gặp lại anh nữa.
Trầm Thiên Phong lần đầu nghe thấy chuyện đó còn có thể làm hai lần rưỡi, hai lần thì cũng thôi đi nhưng quan trọng là nửa lần kia phải làm thế nào.
Lý Giai Kỳ suy nghĩ đen tối trong đầu, cô hiểu rõ thể lực của anh nên năm hay sáu không quan trọng, cái cô muốn là nửa lần kia sẽ khiến anh phải làm tròn lên thành một.
Vừa nghĩ Lý Giai Kỳ vừa cười hắc hắc còn Trầm Thiên Phong thì vẫn rối rắm chưa nghĩ ra nửa lần kia phải làm thế nào.
Ăn sáng xong mọi người thay đồ rồi cùng ra ngoài.
Trầm Thiên Phong đưa Lý Giai Kỳ đi đăng ký kết hôn sau đó chính thức khai sinh cho sáu bánh bao nhỏ với tư cách là con ruột của anh và là thành viên của gia tộc được hưởng các đặc ân dành cho thành viên Hoàng tộc.
Xong xuôi mọi chuyện, gia đình tám người tiếp tục lên xe chạy thẳng đến hoàng cung.
Vì đã có kinh nghiệm lần trước rồi nên trên đường đi Lý Giai Kỳ dặn dò sáu bánh bao nhỏ hết sức tỉ mỉ tránh cho bọn chúng bộc lộ tính cách ham tiền giống cô ra ngoài.
Khắp các lối ra vào của cung điện đều có cận vệ canh gác, gia đình Trầm Thiên Phong được mời đến phòng khách sang trọng, phía trong có Quốc Vương, Vương Hậu và vài người đàn ông khác nữa.
Chỉ có Trầm Thiên Phong và ba bé Gia Khang, Gia Khôi và Gia Minh là mặc đồ truyền thống của Ả Rập còn Lý Giai Kỳ và ba bé Gia An, Gia Hân, Gia Ý mặc váy kín đáo, đầu có trùm khăn.
Trầm Thiên Phong tiến lên trước chào hỏi và gửi lời chúc phúc đến Quốc Vương và Vương Hậu sau đó là Lý Giai Kỳ và sáu bánh bao nhỏ.
Để thuận tiện giao tiếp, mọi người đều dùng tiếng Anh bởi Lý Giai Kỳ và sáu bánh bao nhỏ không biết tiếng Ả Rập.
Giới thiệu với Quốc Vương, Vương Hậu và các vị Hoàng tử, đây là phu nhân và các con của tôi.
Từ nay trở đi quyền lợi và sức ảnh hưởng của cô ấy cũng như bọn trẻ đều giống như tôi, mọi người hiểu ý của tôi chứ.
Mọi người có mặt trong phòng sao lại không hiểu ý trong lời nói của Trầm Thiên Phong, điều anh nói đại khái chính là Lý Giai Kỳ bây giờ cũng cao quý như anh, người khác nếu xuất hiện ý nghĩ không nên có thì cung phải xét xem có gánh được hậu quả hay không.
Đều là người nhà với nhau, mau mau ngồi xuống.
Quốc Vương cười hoà ái làm dịu bầu không khí.
Lý Giai Kỳ được người đỡ ngồi xuống ghế, sáu bánh bao nhỏ cũng quy quy củ củ ngồi ngay ngắn trên ghế dành cho mình khác hẳn bộ dạng ngày hôm qua khi đến Thành Bảo.
Quốc Vương thì Lý Giai Kỳ đã gặp qua một lần thậm chí còn được ông tặng cho một bộ trang sức bằng vàng mà đến giờ cô vẫn chẳng có dịp được đeo.
Vương Hậu là lần đầu gặp mặt nên Lý Giai Kỳ không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Nghe Trầm Thiên Phong nói thì Vương Hậu cũng xấp xỉ tuổi với Quốc Vương vậy là cũng xấp xỉ sáu mươi rồi mà vẫn bảo dưỡng cơ thể tốt như vậy.
Cứ nhìn Vương Hậu bây giờ không khó để đoán ra lúc trẻ bà chính là một đại mỹ nhân.
Mặc dù có gặp mặt đàn ông nhưng thân là Vương Hậu nên bà không cần phải chen kín mặt mũi mà chỉ dùng khăn che kín mái tóc và cổ của mình chỉ hở ra khuôn mặt được chăm sóc rất tốt.
Trên cổ là sợi dây chuyền kim cương khá lớn, cổ tay đeo vòng phỉ thuý và một chiếc nhẫn kim cương có kích thước một chín một mười với chiếc mà Lý Giai Kỳ đang đeo.
Trong lúc Lý Giai Kỳ âm thầm quan sát Vương Hậu thì bà ta cũng đang đánh giá về cô.
Theo như bà ta thấy thì người phụ nữ này cũng khá xinh đẹp nhưng chưa đến mức tuyệt sắc lại nói cơ thể thì gầy gò giống như thiếu ăn nhưng đôi mắt thì rất linh động, long lanh.
Quan sát một hồi mà Vương Hậu vẫn không thể tìm ra được điểm nào trên người của Lý Giai Kỳ có thể thu hút được ánh mắt cao hơn đỉnh đầu của Trầm Thiên Phong.
Lý Giai Kỳ ngồi yên lặng nghe Trầm Thiên Phong và Quốc Vương cùng mấy vị Hoàng tử nói chuyện cho đến khi ngón tay cô bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy.
Mẹ ơi, chân con ngứa.
Bé Gia Minh ngồi ngay bên cạnh Lý Giai Kỳ, bởi vì mẹ đã dặn dò phải ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn không thể để người khác chê cười nên lúc này đây dù chân rất ngứa nhưng cậu bé vẫn không dám đưa tay xuống gãi.
Lý Giai Kỳ không ngờ đến bọn trẻ lại bị lời cô dặn gây nên áp lực, nghe con trai nói ngứa liền hơi cúi người xuống một chút để gãi chân cho cậu bé.
Con có thể thoải mái gãi mà, không cần phải quá gò bó đâu.
Lý Giai Kỳ nói nhỏ.
Động tác hơi cúi người của Lý Giai Kỳ khiến cho sợi dây chuyền mặt kim cuo xanh đang để trong cổ áo bị rơi ra ngoài.
Vương Hậu nãy giờ vẫn luôn quan sát Lý Giai Kỳ nhìn thấy sợi dây thì hai con ngươi co rụt lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
Tuy rằng đã là Vương Hậu nhưng Quốc Vương chồng bà ta lại không phải dòng trưởng.
Sợi dây chuyền có mặt kim cương xanh kia bà ta đã nhìn thấy mấy lần và đương nhiên biết rõ nó đại diện cho cái gì, nó chỉ được truyền lại cho con dâu lớn của dòng trưởng, sợi dây đó cũng đại diện cho vị trí của người mang ở trong gia tộc.
Trước đây ba của Trầm Thiên Phong không chính thức kết hôn nên bà không thấy ai đeo nó còn tự lừa mình dối người rằng bản thân bà mới là dòng trưởng thế nhưng bây giờ Lý Giai Kỳ lại đeo nó khiến cho bà ta cảm thấy khó chịu.
Sợi dây chuyền đó như một lời nhắc nhở về việc chồng và các con trai của bà mãi mãi phải xếp sau người ta ở trong gia tộc.
Lý Giai Kỳ không hiểu sao lại cảm giác có một ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn mình nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì lại không thấy ai nên cho là mình đang đa nghi quá.
Trầm Thiên Phong và Quốc Vương nói chuyện thêm một lúc thì có người mang lễ vật vào.
Vương Hậu bây giờ mới rời khỏi ghế ngồi đến tặng cho gặp mặt cho sáu bánh bao nhỏ, mỗi bé là một chiếc hộp nhỏ xinh không rõ là thứ gì.
Tặng hết một lượt cho sáu bánh bao nhỏ rồi mới đến lượt Lý Giai Kỳ, món quà của cô là một chiếc hộp có hình vuông khá lớn nhưng vẫn không bằng với hộp trang sức mà Quốc Vương tặng lần trước nên nhất thời Lý Giai Kỳ đoán không ra bên trong có chứa gì.
Cháu đang mang thai sao?
Lúc Lý Giai Kỳ đứng lên cảm ơn thì vô tình chiếc váy cô đang mặc dính vào người lộ ra vòng bụng hơi nhô ra của cô.
Vương Hậu vừa hay nhìn thấy nên hơi kinh ngạc hỏi một chút.
Vâng ạ.
Em bé khoẻ chứ?
Rất khoẻ ạ.
Vương Hậu nhìn nhìn chiếc bụng đã nhô cao của Lý Giai Kỳ thêm một lát: Nhớ nghỉ ngơi, chăm sóc em bé thật tốt, đừng quá kén ăn sẽ không đủ dinh dưỡng cho cơ thể và em bé.
Lý Giai Kỳ chỉ cười chứ không có ý giải thích bởi sau này lúc cô sinh thì mọi người sẽ biết mà thôi.
Dù ý của Vương Hậu là tốt hay xấu thì cũng không nên để những người khác có ý tốt đắc ý quá sớm.