Ở phía trong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương đang đứng chờ mọi người.
Nhìn thấy Lý Giai Kỳ mang theo con về cùng với lão đại nhà mình, khuôn mặt của cả hai ngập tràn vui mừng.
Tuy rằng Trầm Thiên Phong đã nói sơ qua về sáu bánh bao nhỏ nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn không thể không giơ ngón cái lên.
Lão đại quá là trâu bò, một lần mà được hẳn sáu sản phẩm.
Nhìn ánh mắt tán dương và hâm mộ của hai người đứng kia, Trầm Thiên Phong cảm thấy rất có thành tựu.
Ai có thể ngờ được chứ, một lần được sáu, là đàn ông thì không ai không tự hào về thành tích này.
Chúc mừng lão đại! Đàm Minh Viễn nhiệt tình đến chúc mừng sau đó chào hỏi với ba người lớn và sáu bánh bao nhỏ.
Sau màn chào hỏi rất chi là cồng kềnh và khoa trương thì cuối cùng cũng là thời điểm dùng bữa tối.
Bàn ăn lớn trong phòng ăn hôm nay cũng có thể phát huy hết công dụng.
Trên chiếc bàn ăn hình bầu dục dài hàng chục mét với những hoa văn tinh xảo và chi tiết dát vàng bày rất nhiều món ăn.
Sáu bánh bao nhỏ bình thường đều rất hiếu động nhưng từ khi bước vào trong Hải Thiên Đế Cung thì Lý Giai Kỳ cảm giác được chúng không được tự nhiên cho lắm.
Có lẽ là do tâm linh cảm ứng mà cả sáu bánh bao nhỏ đều có vẻ sợ sệt, ngồi trên bàn ăn cũng không dám nhìn xung quanh mà chỉ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
Lý Giai Kỳ đã phát hiện ra sự khác thường của bọn trẻ còn Trầm Thiên Phong thì vẫn đang trò chuyện với Đàm Minh Viễn.
Cô cẩn thận gắp món thịt gà mà Gia Ý ngồi bên cạnh thích ăn nhất sau đó cúi xuống nhỏ giọng hỏi cô bé.
Con thấy không khoẻ ở đâu sao?
Gia Ý mặt buồn rầu lắc đầu: Con rất khoẻ chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi ạ.
Con thấy sợ điều gì sao? Có thể nói với mẹ được không?
Nhà của ba lớn quá, đồ dùng cũng không giống với nhà của chúng ta.
Con sợ sẽ làm hỏng đồ của ba.
Lý Giai Kỳ không ngờ là cô bé lại cảm thấy sợ vì điều này, còn nhớ lúc mới đến đây lần đầu cô cũng sợ hãi tương tự như Gia Ý bây giờ.
Không cần phải sợ hãi, con cứ coi ở đây giống nhà của chúng ta.
Các anh chị em của con cũng cảm thấy giống con sao?
Con nghĩ là vậy ạ.
Lý Giai Kỳ lại gắp thêm món cô bé thích, bởi vì tâm trạng của các con không tốt nên bữa ăn này cả mấy mẹ con đều ăn rất ít.
Đưa các con ra phòng khách, sáu bánh bao nhỏ giống như chú chim nhỏ nép vào lòng mẹ.
Mẹ ơi! Chúng ta về nhà được không? Nhà của ba con ở không quen.
Gia An nép vào lòng mẹ uỷ khuất.
Nhà của ba không giống nhà chúng ta.
Lỡ con làm hỏng đồ có bị ba mắng không ạ? Gia Khôi lo lắng hỏi bởi bình thường ở nhà, cậu bé rất hiếu động và thường xuyên làm rơi vỡ đồ.
Lý Giai Kỳ đau lòng nhìn các con, bà ngoại Phương và Phương Vi cũng cảm thấy không thoải mái nhưng dù sao cũng là người lớn nên có thể khống chế được cảm xúc không giống bọn trẻ.
Dù rất thương các con nhưng Lý Giai Kỳ đã đồng ý sẽ cho sáu bánh bao nhỏ có thêm nhiều thời gian thân cận với ba của mình để bồi dưỡng tình cảm cho nên đây là cửa ải khó khăn nhất và cũng là cửa ải bắt buộc phải vượt qua.
Nghe mẹ nói này, các con có muốn được ở cùng với ba không? Ba đã rất lâu rồi không được gặp mặt các con cho nên rất muốn có nhiều thời gian ở cùng với các con.
Các con không cần phải sợ hãi bởi nhà của ba cũng giống với nhà của chúng ta, các con không cần lo lắng sẽ làm hỏng đồ, chỉ cần các con cẩn thận mô chút vậy chẳng phải sẽ không sao sao?
Vậy chúng con có thể chơi đùa ở đây được không ạ? Gia Minh dè dặt hỏi mẹ.
Đương nhiên có thể.
Bây giờ đang nghỉ hè nên các con có thể ở đây thoải mái chơi đùa cũng là làm quen với mọi người ở đây.
Vậy mẹ không ở đây cùng với chúng con ạ? Cậu bé Gia Khang nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.
Lý Giai Kỳ âm trầm đỡ trán, tại sao cái tính cách nhạy bén này lại di truyền hoàn hảo đến vậy.
Mẹ sẽ ở nhà của chúng ta, khi nào các con nhớ mẹ có thể về nhà với mẹ.
Cô và Trầm Thiên Phong trên danh nghĩa không hề có một mối ràng buộc nào, họ chỉ là ba và mẹ của sáu bánh bao nhỏ nên cô không thể cứ mặt dày sống ở đây.
Tại sao ba mẹ không ở chung một chỗ giống như ở quê ạ? Gia Hân tò mò.
Bởi vì mẹ còn phải đi làm, được nghỉ thì chúng ta sẽ ở cùng nhau giống như trước đây, có được không?
Trầm Thiên Phong dù mải nói chuyện với Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương nhưng anh cũng chú ý thấy mẹ con Lý Giai Kỳ ăn ít hơn bình thường.
Tạm dừng lại chủ đề nói chuyện, anh đi tìm thì thấy mấy người đang ngồi ở phòng khách mà sáu bánh bao nhỏ có vẻ không được thoải mái lắm cứ nép vào lòng mẹ và bà, bọn chúng không chạy nhảu nô đùa giống như mọi ngày.
Đến gần hơn một chút thì anh nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy mẹ con cũng biết được sự lo lắng của sáu bánh bao nhỏ.
Đây là nhà của ba, sau này các con thích chơi thứ gì thì chơi thứ đó.
Ở nhà của mẹ chơi thế nào thì ở đây các con có thể chơi như thế không cần lo lắng.
Anh ngồi xuống trước mặt cô và các con, nhẹ giọng vỗ về.
Nhưng con sợ sẽ làm hỏng đồ ạ.
Gia Khôi dè dặt.
Trầm Thiên Phong yêu chiều xoa đầu con trai: Hỏng rồi thì thôi, với ba thì không có gì quý hơn mẹ con và các con.
Trầm Thiên Phong vừa nói vừa thâm tình nhìn Lý Giai Kỳ nhưng cô lại tránh ánh mắt của anh.
Anh cũng không miễn cưỡng cô, anh nhấc Gia Minh và Gia Ý đang ngồi nép trong lòng mẹ xuống đất.
Ba có bất ngờ cho các con đấy, mau cùng với quản gia Lưu đi xem bất ngờ đi nào.
Nhận được sai bảo, quản gia Lưu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh liền tiến lên làm động tác mời với bọn trẻ, Lý Giai Kỳ cũng lấy cớ đi cùng các con để không phải ở lại.
Quản gia Lưu đưa cả nhà Lý Giai Kỳ đi lên trên lầu hai.
Ông đưa bà ngoại và Phương Vi về phòng của họ trước bởi vì đi lại một ngày khiến hai người họ đều rất mệt mỏi sau đó ông mới đưa mấy mẹ con đến trước một căn phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến Lý Giai Kỳ có hơi bất ngờ.
Ông chủ nói hiện tại sẽ vẫn để cho thiếu gia và tiểu thư ở chung một phòng, sau này quen rồi thì mỗi người sẽ có một phòng riêng của mình.
Trong căn phòng rộng lớn có hai chiếc giường lớn, một màu hồng và một có màu xanh dương.
Trong phòng còn có rất nhiều đồ chơi và có nguyên một khu vui chơi thu nhỏ.
Vất vả cho quản gia Lưu rồi ạ.
Quản gia Lưu mỉm cười nhưng Lý Giai Kỳ lại nhìn thấy từ khoé mắt ông chảy ra hai hàng nước mắt.
Cô bước đến vỗ nhẹ vào tay của ông xem như an ủi.
Tôi còn tưởng rằng cả đời này ông chủ sẽ sống một mình không ngờ rằng hai người đều đã sinh một đàn con rồi.
Lý Giai Kỳ không tiện nói nhiều nên chỉ gượng cười.
Quản gia Lưu là người nhìn Trầm Thiên Phong lớn lên nên đương nhiên tình cảm không hề ít, cô cũng không tiện nói ra chuyện giữa bọn họ cho nên chỉ đành im lặng.
Wow! Mẹ ơi! Đó là thứ gì vậy ạ?
Lời nói non nớt của cậu bé Gia Khang thành công thu hút sự chú ý của hai người lớn.
Cậu bé đứng ở sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mấy đứa còn lại cũng chạy bình bịch lại gần cửa sổ xem.
Lý Giai Kỳ và quản gia Lưu cũng rảo bước đến cạnh cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra chính là rừng cây trước đây nhưng bây giờ lại bị rào chắn lại và có cả máy móc xây dựng.
Hải Thiên Đế Cung muốn xây thêm khu vực mới sao? Lý Giai Kỳ hỏi.
Rừng cây nhỏ bên đã vị ông chủ phá bỏ, ông chủ muốn xây một khu vui chơi mini cho các thiếu gia và tiểu thư ạ.
Quản gia Lưu thành thật trả lời.
Lý Giai Kỳ kinh ngạc nhìn ông ta, cô muốn chắc chắn rằng vừa rồi mình không có nghe nhầm.
Quản gia Lưu dường như hiểu được thắc mắc của cô, ông mỉm cười hiền hậu.
Khu rừng bên đó được cải tạo thành khu vui chơi cho các thiếu gia tiểu thư ạ.
Lúc này, ngoài cửa có người tiến vào.
Trầm Thiên Phong vào trước sau đó là Lương Thủy Nhu và sáu cô hầu gái nữa.
Từ giờ các cô đảm nhận việc chăm sóc cho các con của tôi.
Vâng, thưa ông chủ.
Anh uy nghiêm ra lệnh sau đó quay sang sáu bánh bao nhỏ đang chơi đồ chơi dưới đất, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng khi nãy đã không còn mà thay vào đó là vẻ mặt nhu hoà hơn: Từ giờ các cô ấy sẽ chăm sóc các con, cần điều gì cứ nói với họ.
Tại sao lại để họ chăm sóc cho chúng con mà không phải mẹ ạ, còn cả bà cố và bà Vi nữa? Gia An khó hiểu hỏi lại.
Trầm Thiên Phong ngồi xuống cạnh con gái: Bà cố và bà Vi cần phải nghỉ ngơi, con thường nhìn thấy bà cố thường hay ho vào buổi tối còn bà Vi thì đau lưng đúng không?
Gia An mở to mắt nhìn ba, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: Cho nên phải để hai người nghỉ ngơi ạ? Vậy còn mẹ thì sao?
Mẹ chỉ có một mình nếu phải chăm sóc cho cả sáu anh em các con thì làm sao có thể đi làm rồi lấy đâu ra thời gian để nghỉ ngơi.
Con có muốn mẹ bị ốm không?
Không muốn ạ.
Cô bé trả lời chắc nịch.
Vậy bây giờ có đồng ý để cho các cô ấy chăm sóc cho các con không?
Đoạn hội thoại của hai cha con đều được mấy đứa trẻ còn lại và Lý Giai Kỳ nghe hết.
Sáu bánh bao nhỏ vì sợ mẹ bị ốm nên đồng ý để cho người làm chăm sóc nhưng chúng vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ.
Buổi tối, chúng con có thể ngủ cùng với ba mẹ không ạ? Gia Hân rụt rè hỏi.
Đương nhiên là được.
Trầm Thiên Phong trả lời rất sảng khoái, anh không để cho Lý Giai Kỳ từ chối nên đồng ý rất nhanh.
Anh vẫn rất muốn ngủ cùng với cô cho nên đương nhiên là đồng ý chỉ có điều nếu là hai người thôi thì sẽ tốt hơn.
Các con mau chóng tắm rửa rồi qua phòng của ba ngủ nghe chưa.
Dặn dò sáu bánh bao nhỏ xong, Trầm Thiên Phong cầm lấy tay Lý Giai Kỳ kéo cô đi.
Hai người vào thang máy đi lên tầng ba, tầng cao nhất của Hải Thiên Đế Cung.
Anh đưa tôi lên đây làm gì?
Lý Giai Kỳ biết ở trên tầng ba này có phòng tập, phòng xông hơi, bể bơi của Trầm Thiên Phong ngoài ra căn phòng ngủ chính luôn khoá chặt cửa cũng nằm ở tầng ba này nhưng cô không hiểu tại sao anh lại kéo mình lên đây.
Cô không biết bơi càng không có nhu cầu tập thể thao hay xông hơi nên không muốn lên đây.
Theo tôi rồi biết.
Trầm Thiên Phong kéo tay Lý Giai Kỳ đến trước cửa phòng ngủ chính, anh dùng vân tay để mở khoá phòng rồi kéo cô vào trong.
Kể từ khi đến ở và làm việc trong Hải Thiên Đế Cung thì đây là lần duy nhất Lý Giai Kỳ đặt chân vào căn phòng này.
So với căn phòng mang gam màu lạnh của Trầm Thiên Phong thì căn phòng này mang đến cảm giác tươi mới với những màu sắc hài hòa, rực rỡ.
Sàn nhà sử dụng đá tự nhiên màu trắng với những hoạ tiết trang nhã màu vàng, tường và trần nhà màu trắng được xen kẽ những chi tiết sơn vàng và dát vàng.
Là một phòng ngủ master với bên ngoài là phòng khách và bên trong là phòng ngủ.
Ba màu sắc trắng, vàng và xanh pastel được phối hợp hài hòa với nhau.
Bộ sô pha lớn dát vàng bọc đệm màu xanh pastel, rèm cửa cùng màu che đi những ô kính kéo dài từ sàn lên đến trần với những hoạ tiết dát vàng sang trọng.
Phía bên trong là không gian phòng ngủ, một chiếc giường kích cỡ khổng lồ mang phong cách cổ điển.
Chiếc giường khổng lồ được đặt ở chính giữa, phía dưới là bậc thềm, xung quanh là bốn cây cột được chạm khắc tỉ mỉ với chi tiết bằng vàng.
Phía trên chiếc giường là một mặt trần nữa dưới trần nhà, nhìn tổng thể giống như một không gian tách biệt nhưng lại rất cuốn hút.
Tại sao chiếc giường lại lớn như vậy?
Nhìn kích thước của chiếc giường lớn gấp hai ba lần giường thông thường khiến Lý Giai Kỳ không thể không thắc mắc.
Giường lớn như vậy mới đủ để cả nhà chúng ta cùng ngủ.
Lại đây, em sờ thử xem.
Lý Giai Kỳ bị Trầm Thiên Phong kéo đến sờ thử vào mấy cây trụ ở bốn góc bậc thềm, trên tay có cảm mát lạnh, cô kinh ngạc nhìn anh.
Thiết kế chỗ đặt giường này là tôi lên ý tưởng, bậc thềm, cột và trần này đều là dùng đá cẩm thạch trắng và lục điểm xuyết bằng pha lê và những họa tiết vàng 24k.
Những tấm rèm này cũng được lựa chọn từ những cơ sở chuyên cung cấp cho hoàng gia.
Trầm Thiên Phong tỉ mỉ giới thiệu.
Lý Giai Kỳ không ngờ chỉ một chỗ đặt giường ngủ cũng tốn kém xa hoa như vậy nhưng cô cũng không có hứng thú tìm hiểu về căn phòng này.
Tôi đi xem các con thế nào.
Cô mất kiên nhẫn ngắt lời của anh.
Trầm Thiên Phong không tức giận vì bị ngắt lời, anh cầm lấy tay của cô, thâm tình nhìn cô: Từ giờ chúng ta sẽ ở phòng này, chỉ có tôi và em.
Anh nhấn mạnh từng chữ để cô nghe thật rõ ràng.
Không cần đâu, tôi sẽ không sống ở đây cho nên anh ở phòng nào không liên quan đến tôi.
Lý Giai Kỳ từng nghe người làm nói chuyện với nhau, phòng ngủ chính này là Trầm Thiên Phong dành riêng cho phu nhân của mình mà cô thì không phải.
Không nghĩ nhiều, Trầm Thiên Phong ôm lấy Lý Giai Kỳ đang định rời đi, anh thủ thỉ vào tai cô: Em là người mẹ duy nhất của các con của tôi, bây giờ, sau này và mãi mãi.
Lý Giai Kỳ cứng đờ người, nhịp tim không ngừng tăng lên, là một người phụ nữ thì tim đập nhanh trong trường hợp này là hoàn toàn bình thường.
Cô thừa nhận bản thân đã bị anh làm dao động..