Chương 174
Bà cụ Diệp hất mặt lên: “Khánh Thy, không cần để ý tới bọn rác rưởi này. Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, bà ta còn liếc Diệp Mộc Châu một cái: “Cô tốt nhất bớt gây chuyện cho tôi, nếu không thì tôi sẽ cắt tiền sinh hoạt phí của cô! Đồ điếm thúi, sao chổi, tai họa!”
Diệp Khánh Thy bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi mọi người, là chị gái ở nhà rất quá đáng, bất kính với người lớn, luôn tùy ý chửi rủa bà nội nên bà nội mới tức giận thế này…”
Thế nhưng lại không mấy ai tin tưởng cô ta.
Có lẽ vẫn còn bạn học cảm thấy Diệp Khánh Thy hiền lành, thế nhưng đối với bà cụ Diệp, bọn họ chỉ có một ấn tượng duy nhất… Bà lão ác độc!
Diệp Khánh Thy còn không biết hình tượng bản thân xây dựng suốt bao năm đã sắp tan tành.
Chờ hai người đi khỏi, Âu Dương mới bất bình nói: “Diệp Mộc Châu, cậu không giải thích sao?”
Diệp Mộc Châu khẽ xì một tiếng: “Giải thích cũng chả được gì, tôi quen rồi. Trước giờ tôi cũng không để bọn họ trong lòng.”
“Đúng rồi, Tường Linh Lan đầu? Cậu ta tua rồi thì hẳn nên quỳ xuống chứ, người đâu rồi?”
Bỗng nhiên, đúng lúc này, một giọng nữ hoảng sợ vang lên cách đó không xa…
“Các người là ai? Không! Không! Tôi không muốn quỳ với Diệp Mộc Châu, tôi không muốn!”
Ầm…
Sau một giây, Tường Linh Lan quỳ gối trước của học.
Âu Dương mở miệng trước: “Trời ạ, ai ác vậy chứ, túm lấy Tướng Linh Lan rồi đè cậu ta xuống đất dập dầu với cậu.”
Đáy lòng Diệp Mộc Châu run lên, cô bỗng nghĩ tới một người.
Diệp Mộc Châu bỗng nghĩ tới một người.
Âu Dương và lớp trưởng còn đang đoán mò: “Chẳng lẽ là nam sinh thầm mến Diệp Mộc Châu làm sao?”
“Ha ha, tôi cảm thấy đơn giản chỉ là có bạn học dũng cảm đấu tranh cho công lý mà thôi.”
“Đúng đấy, vừa rồi mụ phù thủy kia quả đáng thật, Tường Linh Lan cũng là đáng đời thôi!”
Diệp Mộc Châu cảm ơn các bạn học rồi chuồn ra cửa sau của trường học, vòng một vòng ra cửa trước thì thấy Hoắc Việt Bách đứng cách đó không xa.
Năm phút trước.
Tường Linh Lan tranh thủ thời cơ bà cụ Diệp tới nên lập tức bỏ chạy, tránh đến lúc đó bị ép quỳ xuống.
Nhưng cô ta chỉ vừa chạy đến cửa thì bắt gặp cha của mình.
Chưa kịp chào hỏi, cha Tưởng đã hung tợn vung tay: “Quỳ xuống cho cha!”
Bịch một tiếng, đầu gối của Tường Linh Lan đập mạnh lên sàn đá cẩm thạch cứng rắn: “Cha, cha làm gì vậy? Tại sao cha lại bắt con quỳ? Con đau quá! Con không quỳ!”
Hoắc Việt Bách nhàn nhã tự đắc nhìn cô gái ngoài xe đang quỳ gối, hờ hững nói: “Tổng giám đốc Tưởng, dường như lệnh thiên kim không vui cho lắm”