Chương 178
Người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Diệp Mộc Châu, mặc dù chưa mở miệng như sự chán ghét trong ánh mắt bọn họ dường như sắp trào ra rồi vậy.
Người phụ nữ trung niên nói chuyện quái gở: “Quả nhiên là từ dưới quê mới lên, cũng chẳng biết Việt Bách coi trọng có chỗ nào. Tôi là bề trên của cô, một câu chào hỏi cũng không có, cũng không biết tôi là ai…”
“Bà là ai?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng cắt đứt lời người phụ nữ trung niên.
Hoắc Việt Bách hờ hững quay đầu sang, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một chút, giọng nói rất bình tĩnh và chậm rãi.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên lập tức đơ ra!
Hoắc Việt Bách thể mà lại hỏi “Bà là ai”? Hoắc Việt Bách cố tình hỏi lúc này chẳng phải đang giẫm lên mặt bà ta sao?
Người phụ nữ mỉm cười trong sự chột dạ: “Việt Bách, cậu cần gì vì người phụ nữ này mà giả vờ không biết tôi là ai. Một người phụ nữ thôi mà, cô ta không có giáo dục là chuyện của cô ta. Chúng tôi cũng không nói cậu điều gì, cậu sao phải…”
Người bên ngoài khôi phục tinh thần.
Ồ, hóa ra ngài Cửu cố ý hỏi như vậy. Đã nói rồi, ngài Cửu làm sao
không biết người của nhà họ Hoắc chứ.
Khẳng định là sợ Diệp Mộc Châu mất mặt nên mới giả vờ không biết, cố ý hỏi “Bà là ai”.
Tuy rằng làm vậy có thể cho Diệp Mộc Châu một bậc thang leo xuống, nhưng còn mặt mũi của người phụ nữ trung niên thì đặt ở đâu chứ?
Vì một người phụ nữ mà không để ý để mặt mũi của người nhà. Người phụ nữ này quả nhiên là hồ ly tinh vô liêm sỉ!
“Tôi thật sự không biết bà. Bà là ai?” Hoắc Việt Bách bình thản đánh tan tia hy vọng cuối cùng của người phụ nữ trung niên. Khóe
miệng của anh cong lên một cách lạnh lùng: “Con chó con mèo của nhà họ Hoắc mà tôi cũng phải quen sao?”
Người phụ nữ trung niên lảo đảo, bà ta không ngờ Hoắc Việt Bách lại không hề nể mặt mũi như vậy, anh thế mà lại mắng bà ta là con chó con mèo.
Nhưng bà ta có thể làm gì chứ? Bà ta căn bản không có can đảm phản bác lại ngài Cửu!
Hoắc Việt Bách ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, anh nắm tay Diệp Mộc Châu: “Anh dẫn em đi gặp bà nội.”
Diệp Mộc Châu gật gật đầu.
Thế nhưng cô còn chưa bước được một bước, bà Hoắc bỗng nhiên đứng dậy: “Việt Bách, bà con vẫn đang ngủ trưa. Chúng ta bao nhiêu người như vậy đều đợi con quay về. Bây giờ về rồi, con lại chỉ nói chuyện hai câu rồi lập tức muốn đi tìm bà nội con. Người khác còn tưởng rằng mẹ đây không xứng làm mẹ con.”