Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 20



Chương 20: Vả mặt, đây là cửa tiệm của Diệp mộc Châu!

Cả người Diệp Khánh Thy hoảng loạn, cảm giác không dám tin dâng lên từ đáy lòng cô ta.

Tại sao quản lý Trương lại cung kính với Diệp Mộc Châu như vậy?

Rõ ràng cô ta mới là cô chiêu, còn Diệp Mộc Châu chỉ là con nhỏ nhà quê, cả người đầy vận đen mà thôi, quản lý Trương nịnh hót Diệp Mộc Châu làm gì?

Xung quanh có người không nhịn được nữa, lớn tiếng nhắc nhở: “Quản lý Trương, ông nhầm rồi đấy, cô Diệp đó là con nhỏ nhà quê thôi! Chủ của cửa tiệm này là Diệp Khánh Thy! Còn Diệp Mộc Châu là tên trộm lúc nãy mới ăn. trộm đồ đó!”

Trong tiệm im lặng một lúc, quản lý Trương lập tức nhíu mày.

Diệp Khánh Thy thở phào một hơi, xem ra quản lý Trường đã nhầm lẫn rồi, ông ta tưởng rằng Diệp Mộc Châu là cô ta nên mới đi nịnh nọt Diệp Mộc Châu.

Bây giờ, quản lý Trường đã biết thân phận của hai người rồi, chắc là…

“Cái gì mà tên trộm?”

Không ngờ quản lý Trương lại lửa giận bốc lên: “Các người nói cô Diệp là tên trộm?”

“Đúng vậy, nếu không phải là do cô Diệp Khánh Thy tốt bụng thì Diệp Mộc Châu đã bị đưa đến đồn cảnh sát từ lâu rồi.”

“Diệp Khánh Thy là ai? Tôi mặc kệ các người có phải là khách hay không thì cũng không có quyền nói xấu cửa tiệm của chúng tôi! Các người nói cô

Mộc Châu là tên trộm sao? Tất cả những thứ trong cửa tiệm này đều là của

cô ấy đấy, cô ấy cần gì phải trộm chứ!”.

Rõ ràng là quản lý Trương đang rất tức giận: “Cô Mộc Châu, tôi sẽ gửi một văn bản luật sư cho những người nói xấu cô!”.

Tất cả mọi người mở to mắt, hít một ngụm khí, vô thức nhìn sang Diệp Khánh Thy!

Lúc này không phải Diệp Khánh Thy nói, cửa tiệm này là của cô ta sao…

“Thực ra tôi cũng rất tò mò, tại sao em gái lại cứ một mực nói cửa tiệm là của mình vậy?”

Diệp Mộc Châu nhấp một ngụm trà, từ từ đứng dậy, lấy văn bản chuyển nhượng cổ phần ra.

“cửa tiệm này là di vật của mẹ, có văn bản quyền sở hữu chứng minh nó không thuộc về nhà họ Diệp, tại sao bây giờ cửa tiệm lại trở thành của cô rồi? Còn tôi lại trở thành tên trộm?”.

Văn bản chuyển nhượng cổ phần này khiến sắc mặt của Diệp Khánh Thy lập tức trắng bệch!

Cô ta lảo đảo gần như đứng không vững, sự không cam tâm và oán hận gần như muốn tràn ra: “Tôi, tôi.”

Quản lý Trương căn phẫn: “Diệp Khánh Thy, cô có ý gì? Đầu tiên là chiếm lấy cửa tiệm của cô Mộc Châu, sau đó lại còn nói cô ấy là tên trộm?”.

“Cô thật tốt, vừa có được tiếng tốt vừa có được cửa tiệm, đúng là vừa ăn. cướp vừa la làng mà! Tuổi còn nhỏ mà đã lòng dạ đã sâu như vậy rồi, còn trà xanh hơn trà xanh! Còn cậu Hoắc đấy, người ở bên cạnh mình là một con điểm mưu mô cũng không biết, thật là có mắt như mù!”.

Hoắc Ngạn Lâm lập tức sững người, quay đầu nhìn: “Đây là cửa tiệm của Mộc Châu sao? Khánh Thy, rốt cuộc là sao?”

Sắc mặt Diệp Khánh Thy cứng lại, trong lòng sợ hãi, hai tay nắm chặt lại thành quyền.

Cô ta cắn cắn môi, hít sâu một rơi, giọng nói nhẹ nhàng.

“Có rất nhiều cửa tiệm dưới danh nghĩa của nhà họ Diệp, có lẽ là mẹ em nhầm rồi… Thì ra cửa tiệm này là của chị, anh Ngạn Lâm, em có nhiều cửa tiệm như vậy, sao lại tham lam cửa tiệm của chị chứ?”

“Anh biết đó… Em đến nhà họ Diệp, không cầu mong gì cả, chỉ mong có thể sống chung với cha mẹ, trước giờ em đều không quan tâm đến những vật ngoài thân như tiền bạc của cải.”

Hoắc Ngạn Lâm gật gật đầu: “Mộc Châu, cô hiểu lầm rồi, Khánh Thy cũng đâu cố ý, cô cần gì phải hùng hổ doạ người như thế chứ. Khánh Thy là em gái của cô, có gì không thể từ từ nói sao?”

Thế nên là do có sai sao?

Diệp Mộc Châu vừa định bảo người tiễn khách, đột nhiên thấy trong tay Hoắc Ngạn Lâm cầm một miếng ngọc.

Cô mở miệng nói với ý tứ khác: “Anh Hoắc nhìn trúng miếng ngọc đó sao?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên tay của Hoắc Ngạn Lâm.

Hoắc Ngạn Lâm không tự nhiên mở miệng: “Phải, có vấn đề gì sao?”

Diệp Mộc Châu giống như nhìn thấy con mồi đã mắc câu: “Không có gì, thì ra là anh Hoắc đã nhìn trúng… Anh nói sớm chút, tôi cho người đưa thẳng đến nhà họ Hoắc là được rồi, để anh khỏi mắc công chạy đến đây một chuyến”

Hoắc Ngạn Lâm không ngờ Diệp Mộc Châu lại bình tĩnh hòa nhã như vậy, đầu mày anh ta nhíu lại: “Không cần đâu, Mộc Châu, cảm ơn ý tốt của cô”

“ oh, không cần cảm ơn, dù sao miếng ngọc đó có giá trị liên thành, nếu anh Hoắc đã nhìn trúng thì đây là mối làm ăn lớn đấy. Thân là chủ cũa cửa tiệm, tôi vui mừng còn không kịp nữa là »

Diệu Mộc Châu tiếp tục nói : “ Miếng ngọc này tổng cộng ba mươi tỷ sáu, cho hỏi anh Hắc quẹt thẻ hay là viết chi phiếu ?”

Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong cửa tiệm lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.

Sắc mặt của Hoắc Ngạn Lâm hoi khó nhìn : “ Mộc Châu, cô nói gì cơ ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.