Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 212



Chương 212

Hơn nữa vệ sĩ Lâm cũng thật là, mới lần trước anh ta còn nói ông chủ Cửu phải tỏ ra bá đạo một chút mà, tại sao mới qua mấy tuần anh ta đã muốn ông chủ Cửu phải dịu dàng rồi?

Hoắc Việt Bách nhíu mày, không thèm để ý tới Lâm Khiếu Phương, anh lập tức đi thẳng lên phía trước.

Diệp Mộc Châu vừa mới than thở to nhỏ với Tần Dật Thanh xong, vừa quay đầu nhìn lại đã suýt chút nữa bị dọa đến giật mình:

“Hai người bàn chuyện làm ăn xong rồi à?”

“Ừ, tài xế tới rồi, về nhà thôi.”

Hoắc Việt Bách nói tới đây hình như lại nhớ đến điều gì đó, anh quay sang dặn dò Diệp Mộc Châu:

“Cái người tên Tạ Đằng này không giống vẻ bề ngoài dịu dàng vô hại của anh ta đấu, chú ý cách xa anh ta một chút.”

Dù Hoắc Việt Bách không nói những lời này thì Diệp Mộc Châu cũng biết, cô gật đầu.

Sau khi lên xe, tài xế và Lâm Khiếu Phương ngồi ở hàng ghế phía trước, nâng tấm chắn lên. Lúc này Hoắc Việt Bách mới ung dung hỏi: “Diệp Mộc Châu, em cảm thấy Tạ Đằng rất giàu sao?”

Diệp Mộc Châu: “..”

Hỏi vấn đề quái quỷ gì vậy?

Loại vấn đề này rất không phù hợp với người có thân phận như ngài Cửu đấy, sao anh lại có thể hỏi ra miệng vậy chứ?

Mặc dù cô không biết tại sao Hoắc Việt Bách lại hỏi như thế nhưng vẫn thành thật trả lời: “… Chắc là cũng khá giàu”

Một gram nguyên tố Californium bán ra cũng đã có giá ba mươi triệu đô la, mặc dù loại nguyên tố này sản lượng cực kì ít nhưng Tạ Đằng lại là người nắm trong tay nguyên tố Californium của toàn cầu nên số tiền mà anh ta thu được cũng lớn đến không thể hình dung được.

Hoắc Việt Bách gật đầu, hình như rất hài lòng với câu trả lời này của cô. Đến bây giờ Diệp Mộc Châu vẫn chưa rõ rốt cuộc anh muốn làm gì. Anh lại lạnh nhạt nói:

“Nhưng anh ta không giàu bằng tôi.”

“?” Vẻ mặt Diệp Mộc Châu tràn đầy hoang mang. Khoan đã, ngài Cửu hỏi cô cảm thấy Tạ Đằng có giàu hay không chỉ với mục đích muốn nói cho cô biết anh so với Tạ Đằng còn có giàu hơn hả?

Hoắc Việt Bách hài lòng, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi:

“Nếu như em thích tiền, theo lý mà nói thì người em nên thích là tôi.”

Sau đó anh không nói thêm gì nữa. Anh có nhiều tiền hơn so với Tạ Đằng, Diệp Mộc Châu thích tiền đương nhiên sẽ thích anh hơn.

Trái tim của Diệp Mộc Châu khẽ run lên

. Đây là… Có ý gì?

Trước mắt, cô cảm thấy những thứ kia đều không quan trọng, cái quan trọng nhất chính là câu nói cuối cùng này, cô nên… Thích Hoắc Việt Bách sao?

Trở về biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn, vấn đề này vẫn còn mãi quanh quẩn trong đầu cô, chỉ tiếc là Hoắc Việt Bách lại đi thẳng vào phòng sách, đến khi cô đi ngủ rồi anh cũng chưa đi ra.

Diệp Mộc Châu trằn trọc suy nghĩ cả đềm, thậm chí đến khi trời hửng sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Thế mà lúc tám giờ đột nhiên hiệu trưởng lại gọi điện thoại đến. Diệp Mộc Châu mơ màng tỉnh giấc, mặc dù là mắt nhìn màn hình điện thoại xem người gọi là ai nhưng đầu óc còn chưa tỉnh táo, thông tin cũng như chưa kịp truyền đến não, giọng điệu mông lung buồn

ngủ: “… A lô?”

Giọng nói đáng sợ của hiệu trưởng ở đầu dây bên kia vang lên: “Bạn Mộc Châu, còn chưa tỉnh táo đầu nhỉ?”

Diệp Mộc Châu dụi mắt một cái, vội mở cửa sổ ra, giọng điệu cũng tỉnh táo lại: “Hiệu trưởng, có chuyện gì vậy?”

Hiệu trưởng thấy cô đã tỉnh táo mới cẩn thận hỏi: “Mộc Châu, bây giờ em rảnh không? Em có thể tới trường một chuyến không?”

Sáng hôm nay Diệp Mộc Châu không có lớp, cô vừa định hỏi xem có chuyện gì xảy ra hay sao?

Kết quả là còn chưa kịp hỏi thành lời thì lại nghe thấy giọng nói rất mất kiên nhẫn của một người đàn ông trung niên khác truyền tới từ sau lưng hiệu trưởng:

“Hiệu trưởng Trương, nói chuyện với sinh viên thôi mà cần gì lề mề như thế? Ông cứ trực tiếp nói với em sinh viên đó là chúng ta nghi ngờ em ấy gian lận trong bài thi tiếng Anh, cần em ấy tới trường học để cho chúng ta một lời giải thích.”

Diệp Mộc Châu híp mắt lại.

Gian lận sao? Người đàn ông này là ai thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.