Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 213



Chương 213

Hiệu trưởng Trương đổ mồ hôi lạnh: “Ông Chu, ông không thể nói như vậy được, chân tướng sự việc còn chưa sáng tỏ..”

“Muốn chân tướng gì nữa? Em sinh viên này có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi đánh giá, đó chính là vấn đề lớn nhất.”

Hiệu trưởng Trương còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Mộc Châu ở đầu dây bên kia đã lên tiếng cắt ngang lời ông ta: “Hiệu trưởng, em tới trường một chuyến là được.”

Hiệu trưởng thật sự khổ không thể tả. Trình độ của Diệp Mộc Châu ông ta cũng đã từng chứng kiến, huống chi ông ta cũng không nghĩ là đứa trẻ tài giỏi như vậy lại thực hiện những hành vi gian lận. Đã từng trải qua cảm giác nguy hiểm suýt chết đó, ông ta đắn đo không biết lần này để Diệp Mộc Châu tới trường học liệu ông chủ lớn kia có cảm thấy bọn họ khiến Diệp Mộc Châu chịu oan ức hay không nữa? Tới lúc đó thì vị trí hiệu trưởng này của ông ta không biết còn có thể giữ được bao lâu nữa?

Ông ta vừa cúp điện thoại đã ngay lập tức nghe ông Chu hừ lạnh một tiếng: “Hiệu trưởng Trương khách sáo với sinh viên này làm gì? Tôi nói em ấy gian lận thì chính là em ấy đã gian lận! Ông nói chuyện với sinh viên gian lận mà cũng cần khách sáo như vậy sao?”

Hiệu trưởng Trường hít một hơi thật sâu: “Ông Chu Chính Hà, bây giờ vẫn chưa có bất kì chứng cứ nào chứng minh sinh viên Diệp Mộc Châu gian lận cả. Đang không có chứng cứ thì ông không nên tùy tiện gán tội cho sinh viên của tôi như vậy, nếu gây ảnh hưởng không tốt tới

sinh viên của tôi thì ông phải chịu trách nhiệm đấy!”

Chu Chính Hà nhíu mày. Ông ta là bậc thầy phiên dịch nổi tiếng toàn quốc, bản thân ông ta cũng là người phiên dịch và biên soạn rất nhiều tiểu thuyết văn học nước ngoài nổi tiếng. Ông ta vừa nhìn bài thi đánh giá của Diệp Mộc Châu đã biết em sinh viên này tuyệt đối đã gian lận. Một sinh viên làm sao lại có thể phiên dịch còn hoàn hảo hơn cả ông ta chứ? Nhưng bây giờ Diệp Mộc Châu còn không chịu thừa nhận, hiệu trưởng vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học nên một mực bảo vệ cho Diệp Mộc Châu, điều này ông ta đương nhiên có thể hiểu.

Bà cụ Diệp cầm gậy ba toong gõ một cái thật mạnh xuống mặt đất, thể hiện dáng vẻ của một người phụ nữ ngang ngược: “Hiệu trường, không cần phải tra xét cái gì cả, nhất định Diệp Mộc Châu đã gian lận! Nó từ nhỏ đã bị nhét ở lại một vùng nông thôn, hoàn toàn chưa từng học qua một chữ tiếng Anh nào thì sao có thể được điểm tuyệt đối các phần của bài thi được. Đến Khánh Thy nhà chúng tôi còn không làm được mà. Tôi là bà nội của nó, đương nhiên sẽ không nói bậy!”

Khánh Thy về đến nhà đã khóc rất lâu khiến mọi người trong nhà đau lòng vô cùng, bà cụ Diệp không khỏi oán trách Diệp Mộc Châu.

“Cô ta và Tường Linh Lan so tài với nhau thì tại sao cứ nhất định phải giành điểm tuyệt đối trong bài thi, muốn gây khó dễ cho Khánh Thy à? Cái con nhỏ hèn hạ đấy thì có thể học tiếng Anh gì chứ? Đến từ nông thôn xui xẻo chết đi được, ở một nơi nghèo như vậy thì ai có thể dạy học tiếng Anh cho Diệp Mộc Châu? Chắc chắn là cô ta đã gian lận!’ Bà cụ Diệp một mực suy nghĩ.

Sắc mặt hiệu trưởng đỏ lên, ông ta nói: “Bà Diệp, bà còn biết Diệp Mộc Châu là cháu gái bà mà, cũng xem như người thân rồi. Nay sự tình trước mắt còn chưa sáng tỏ, bà không những không bảo vệ cháu gái mình mà còn cùng với Diệp Khánh Thy liên tục chỉ trích em ấy gian lận, bà đúng là, bà..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.