Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 229



Chương 229

Nói không chừng về sau Bạch Anh còn sinh ra bóng ma

tâm lý với biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn này luôn đó nha?

ở nhà người trong lòng lại đau bụng cả đêm, suýt chút nữa phải gọi xe cứu thương mang đi, chuyện này còn khiến Bạch Anh khó chịu hơn việc bị hủy hoại nhan sắc!

“Đúng rồi, bà chủ” Chú Chương chợt nhớ ra cái gì: “Tôi hôm qua mọi người ăn cái gì thế? Nghe nói cô Bạch ăn cơm tối cùng hai người, sao bà chủ và ngài Cửu lại không xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Diệp Mộc Châu cứng đờ nhìn về phía Hoắc Việt Bách: “..”

Lẽ nào chú Chương không biết đồ ăn do Hoắc Việt Bách nấu y hệt vũ khí sinh hóa sao?

Cô khẽ nuốt nước miếng, vì cái mạng nhỏ của mình đành nói dối: “Cũng không có gì, tùy tiện mua ít đồ ăn ở bên ngoài thôi, có thể cô Bạch ăn nhiều quá nên bị đau bụng còn chúng tôi ăn ít… Nên… Không bị gì!”

Chú Chương không rõ sự việc, nên gật đầu: “À, quán ăn của nhà nào thế? Vấn đề vệ sinh thực phẩm là ưu tiên số một đấy, khiến khách ăn đến đau bụng… Cô Bạch kia cũng thế, ăn nhiều như vậy làm gì, cũng may bà chủ không ăn nhiều, nếu không bị đau bụng lại khổ. Thật là, phải trừ tiền lương của đầu bếp kia mới đúng!”

“.” Đột nhiên Hoắc Việt Bách cũng cảm thấy anh phải trừ tiền lương của chú Chương.

Diệp Mộc Châu vừa ngồi xuống ăn bữa sáng, đột nhiên chuông báo của Zalo vang lên không ngừng, cô liếc mắt nhìn, thấy là Tần Dật Thanh thì vô thức bấm nhận: “Anh Ba?”.

“Tiểu Ngũ, em mau lên Facebook đi, em có thù oán gì với Chu Chính Hà vậy?”

Chu Chính Hà? Bậc thầy phiên dịch kia lại gây ra chuyện xấu gì nữa rồi?

Diệp Mộc Châu cúp điện thoại, cô nhíu mày mở Facebook ra xem, liền nhìn thấy mình bị mấy ngàn người gắn tên.

Cô bấm vào, tiện tay lướt qua Facebook của Chu Chính Hà, bỗng nhiên cười khẽ.

Thầy Chu đây là… Thẹn quá hóa giận à?

Nguồn gốc của sự việc là vào mười một giờ tối hôm qua, Chu Chính Hà đăng lên một trạng thái.

Chu Chính Hà V: “Tại buổi kiểm tra phiên dịch tiếng Anh ở Đại học Thanh Kiều lần này, tôi phát hiện một học sinh gian lận. Sau khi học sinh đó xin lỗi, tôi đã cho cô ấy cơ hội thi lại, tôi tự mình ra đề. Không nghĩ tới vị học sinh kia nhân dịp tôi không chú ý lại trộm đáp án từ bài thi của tôi, lần thứ hai thi lại vẫn gian lận như cũ! Sao học sinh bây giờ lại nông nổi như vậy? Vì muốn kiểm tra được hạng nhất mà gian lận hai lần, quá nặng lòng hư vinh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.