Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 259



Chương 259

Một giọng nam xen vào, Hoắc Việt Bách chậm rãi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, khóe môi hơi nhếch: “Đầu óc của bà chủ nhà tôi không tốt lắm, chắc là nhận nhầm người”

Người đàn ông dễ dàng kéo Diệp Mộc Châu đến bên cạnh mình, cầm tay cô, cặp mắt nhìn lướt qua cô.

Diệp Mộc Châu: “?”

Đầu óc của ai không tốt!

Trong lòng cô nghẹn một cục tức, tức giận đến mức giơ chân đạp Hoắc Việt Bách, kết quả sơ ý đạp hụt, vẻ mặt không nhịn được mà cứng ngắc lại một hồi.

Hoắc Việt Bách nhẹ nhàng như mây trôi: “Anh Lục nhìn đi, dáng vẻ này của cô ấy là biểu hiện của đầu óc không tốt”

Lục Thành trầm mặc cả nửa ngày: “… Thì ra là vậy”

Anh ấy bảo sao một người phụ nữ không quen biết lại nói với mình nhiều câu kỳ lạ như thế.

Thì ra là đầu óc của bà chủ Hoắc không bình thường, điều này có thể hiểu được.

Diệp Mộc Châu vừa xấu hổ vừa bực, hất tay của Hoắc Việt Bách ra: “Anh làm gì!”

Hoắc Việt Bách thong thả ung dung: “Không kéo em ra ngoài, để em tiếp tục mất mặt à?”

Diệp Mộc Châu nghẹn họng, tiếng nói lại nhỏ xuống: “Chỉ là anh ấy không nhận ra em.”

Hoắc Việt Bách xì khẽ: “Không nhận ra em, báo đáp ân tình sâu nghĩa nặng?”

Diệp Mộc Châu: “..”

Người đàn ông hơi nhíu mày: “Tình cảm vượt qua tất cả? Người quan trọng nhất đối với em?”

Mỗi khi anh nói một chữ, vẻ mặt của Diệp Mộc Châu lại cứng ngắc hơn một phần: “Liên quan gì đến anh.”

“Diệp Mộc Châu” Hoắc Việt Bách hời hợt mà mở miệng: “Sao em không nghĩ rằng em tìm nhầm người?”

Diệp Mộc Châu bỗng nhiên sững sờ.

Cô tìm nhầm người?

Nhưng mà Giang Bắc Minh rõ ràng đã nói đàn anh ở ngay đây mà.

Cũng chỉ có một mình Lục Thành phù hợp với điều kiện, chẳng lẽ còn có thể là những người khác sao?

Diệp Mộc Châu cứng họng, lắp bắp: “Cho dù tôi nhận sai người đi nữa thì cũng không thay đổi được địa vị của đàn anh trong lòng em!”

Hoắc Việt Bách đang chuẩn bị nói tin tức cho Giang Bắc Minh, nghe những lời này thì chợt cứng người.

Anh hơi nghiêng người: “Được, tôi biết rồi”

Cô cảm thấy hôm nay mình thua rồi, vô cùng không còn mặt mũi, cô quyết định gỡ lại một vố: “Anh biết gì mà biết chứ, anh không biết! Anh biết quá khứ của tôi với đàn anh sao? Từ khi chúng tôi quen biết mười năm trước, vào lúc tôi yếu ớt nhất thì anh ấy đã xuất hiện trong cuộc sống của em”

Anh gật đầu: “Ừ”

Cô nghĩ thầm phải chọc tức anh: “Nếu không phải vì cưới anh, tôi vốn muốn cưới đàn anh. Anh ấy đối xử với tôi vô cùng tốt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.