Chương 29: Ngài Cửu, tôi thề, tôi chỉ mới đoán ra được người của anh thôi!
Diệp Mộc Châu đột nhiên kinh hãi.
Hoắc Việt Bách đã không có bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh trong suốt nhiều năm qua. Nhưng một người đàn ông có địa vị và thân phận như anh thì thứ mà không thể thiếu nhất chính là phụ nữ.
Cô đã nghe tin đồn từ rất lâu rằng ngài Cửu không thích phụ nữ và bây giờ cô lại nghe Lâm Khiếu Phương nói những lời như vậy, chẳng lẽ…
Đôi mắt của Diệp Mộc Châu ngay lập tức chuyển sang vẻ kính nể. Lâm Khiếu Phương với tư cách là một trợ lý vẫn luôn theo sát bên cạnh ngài Cửu, thật không ngờ anh ta còn có tâm tư đó với anh ấy. Hơn nữa anh ta còn để tiện tới mức đi dạy những người phụ nữ khác cách để lấy lòng ngài Cửu…
Cô phải thốt lên một lời cảm phục từ tận đáy lòng rằng: “Trợ lý Lâm, anh thật vĩ đại!”
Đôi mắt của Hoắc Việt Bách trở nên lạnh lùng, trong đầu người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì vậy?
Diệp Mộc Châu nuốt nước bọt, cô có một ảo giác rằng mình đã phát hiện ra bí mật động trời của ngài Cửu và sắp bị diệt khẩu..
Cô cũng không muốn ăn sáng nữa, cô nhích người bước ra ngoài: “Ngài Cửu, tôi thề, tôi chỉ mới đoán ra được người của anh thôi. Trái tim của anh có ở chỗ của tôi hay không cũng không quan trọng. Tôi không làm phiền hai người nữa, chúc hai người hạnh phúc!”
Lâm Khiếu Phương: “?” Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Hoắc Việt Bách cười nhạt và nhìn theo bóng lưng đang chạy thục mạng ra ngoài của cô.
Ha.
“Lâm Khiểu Phương, cậu cứ coi như tiền thưởng nửa năm này của cậu mất rồi đi.”
Lâm Khiếu Phương: “?” Hả?
Tại sao tôi lại không có tiền thưởng chứ?
Diệp Mộc Châu nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, sau đó cô dừng bước bên đường và thở hổn hển.
Thật không ngờ tin đồn đó lại là sự thật, Hoắc Việt Bách thực sự có quan hệ không trong sáng với trợ lý…
Để trở thành mợ chủ Hoắc, cô không những phải đề phòng phụ nữ, mà cả đàn ông cô cũng không thể không đề phòng. Có còn đạo lý nữa hay không vậy?
Diệp Mộc Châu liếc nhìn thời gian, hôm nay cô định đến nhà họ Diệp để lấy ít đồ. Vì vậy cô đã bỏ lại Hoắc Việt Bách ở phía sau rồi trực tiếp phóng xe đi.
Lâm Khiếu Phương sửng sốt: “Mợ chả biết lái xe?”
Hoắc Việt Bách nghe vậy thì chế nhạo: “Chỉ cần đủ mười tám tuổi là đã có thể đi thi bằng lái xe rồi. Cô ấy biết lái xe thì có gì kỳ lạ sao?”
“Nhưng, nhưng mà…” Lâm Khiếu Phương nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Chiếc xe mà mợ chủ lái đi là… chiếc xe mà anh sửa để đua xe…”
Nữ sinh đại học cũng là con gái cành vàng lá ngọc nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Có thể lái xe đua, chuyện này hợp lý sao?
Hơn nữa, mặc dù chiếc xe ngài Cửu sửa thành xe đua có hiệu suất tốt, nhưng nó cũng khó lái hơn nhiều so với một chiếc xe bình thường.
Tại sao mợ chủ lại có thể lái xe đi một cách dễ dàng như vậy?
Diệp Mộc Châu lái xe đến một ngôi nhà nhỏ mà cô thuê.
Không ai biết rằng ngôi nhà dường như không có gì đáng ngạc nhiên này lại là một căn cứ của hacker Thập Tinh.
Diệp Mộc Châu đã xem qua danh sách mới nhất, một trong số đó đã đưa ra giá tới sáu mươi tỷ, được khách hàng yêu cầu nhiều lần và đưa lên đầu danh sách.
Cô tò mò và ngẫu nhiên ấn vào, thứ cô nhìn thấy thật không thể tin được.
Người đặt hàng này… thực sự là Diệp Gia Trường!
Vốn tưởng rằng khi Diệp Gia Trường nói sẽ tìm Thập Tinh để tẩy trắng cho Diệp Khánh Thy chỉ là lời nói đùa.
Nhưng nào ngờ đó lại là thật, hơn nữa ông ta còn hào phóng ra giá đến sáu mươi tỷ.
Cùng lúc đó, nhà họ Diệp.
Hoắc Ngạn Lâm đang đọc sách cùng Diệp Khánh Thy, bỗng điện thoại nhận được một tin nhắn, anh ta liếc mắt nhìn: “Thập Tinh đã đồng ý nhận đơn đặt hàng của chúng ta”
Diệp Gia Trường nhướng mày trong vui mừng: “Thật không? Hãy mau liên lạc với cô ấy!”
Hoắc Ngạn Lâm vô thức liếc nhìn Diệp Khánh Thy: “Nếu để Thập Tinh ra tay, chị em, Mộc Châu sẽ..”
Loại hacker này có thể đổi trắng thay đen mà không để lại bất kỳ dấu vết hay bằng chứng nào.
Nếu Thập Tinh đã đồng ý ra tay thì mọi tội danh sẽ được trút hết lên người Diệp Mộc Châu. Nhưng Hoắc Ngạn Lâm biết rõ rằng tất cả những điều này không phải là lỗi của Diệp Mộc Châu, mà là…
Tâm trạng Diệp Khánh Thy bỗng trở nên lạc lõng: “Anh Ngạn Lâm, không cần làm phiền đến Thập Tinh đâu… Tất… Tất cả vốn là lỗi của em, là em đã quá yêu anh… Cho dù chị ấy có dùng những chứng cứ đó để uy hiếp em cả đời cũng không sao, em cũng sẽ không trách chị ấy”