Chương 41: Hạng nhất, Diệp Mộc Châu!
Diệp Mộc Châu bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của mọi người, ngước mắt cười nhẹ: “Thì ra em gái tốt với chị như vậy?”
Người trong xưởng thiết kế đều nhìn lại.
Diệp Mộc Châu tựa vào ngưỡng cửa, thờ ơ nói: “Nhưng, làm sao em biết chị không có năng khiếu thiết kế?”
Tường Linh Lan cười nhạo suồng sã.
Diệp Khánh Thy nhìn người đứng ngoài xem, làm ra vẻ mặt có lỗi, sau đó nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ và vô tội.
“Chị… Năng khiếu là bẩm sinh. Dù chị không có năng khiếu, nhưng chị yên tâm, khi em vào được bộ phận thiết kế Quốc Tế Hoắc Bình, em sẽ giúp chị..”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên đám người bên ngoài xao động.
Có người kêu lên: “Người của Quốc Tế Hoắc Tính đến rồi, muốn tới công bố hạng nhất!”
“Cô sẽ giúp tôi? Giúp tôi cái gì?” Ngay lúc này, Diệp Mộc Châu cong khóe môi, ghé vào tai Diệp Khánh Thy, nhẹ giọng chậm rãi nói:
“Em gái à, em nói đúng, năng khiếu quả thực là bẩm sinh. Vậy em nghĩ… ai sẽ là hạng nhất?”
Diệp Khánh Thy lắc mình nguầy nguậy, đáy lòng dâng lên sự hoảng sợ. Không thể nào, hạng nhất, nhất định là cô ta!
Người phụ trách của Quốc Tế Hoắc Bính mang theo tài liệu đến, các sinh viên ở Đại học Thanh Kiều đều nhìn Diệp Khánh Thy ngưỡng mộ.
Cậu ta là học trò duy nhất của Vân Sơ, danh hiệu này nhất định là của cậu ta rồi. Tường Linh Lan kích động nói: “Khánh Thy, mau lên nhận giải đi!” Người phụ trách đi tới trước micro, Diệp Mộc Châu gật đầu, cười chào đón.
Người phụ trách hắng giọng nói: “Chào buổi chiều, các bạn học! Lần này, do mười tám nhà thiết kế của chúng tôi chọn ra hạng nhất trong cuộc thi lần này. Hạng nhất có thể tham gia vào đội thiết kế Quốc Tế Hoắc Bính. Bây giờ tôi tuyên bố, hạng nhất là, Diệp…”
Mới một chữ “Diệp” được thốt ra, Diệp Khánh Thy đã không thể kìm được nụ cười. Cô ta tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người, trong lòng rạo rực. Đồ vô dụng như Diệp Mộc Châu cũng muốn giành hạng nhất? Cô ta nằm mơ!
Tường Linh Lan cũng lớn tiếng nói: “Khánh Thy, chúc mừng cậu! Cái đồ vô dụng nào đó, bây giờ nên từ bỏ ý định đi!”
Diệp Khánh Thy cúi đầu chào mọi người: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, sau
này tôi sẽ không tiếc công sức để giúp đỡ mọi người, cũng như chị gái. Tôi sẽ dùng thực lực của mình để nói với tất cả mọi người rằng nhà thiết kế từ Đại học Thanh Kiều, không kém hơn bất cứ ai”.
| “Chị à, tuy là chị đã hiểu lầm em, nhưng em vẫn sẽ giới thiệu chị với Quốc Tế Hoắc Bính, thật sự rất xin lỗi… Đôi khi năng khiếu quyết định tất cả, nhưng chị cũng không nên bỏ qua sự cố gắng. Chị nhất định có thể làm được. Chúng ta là chị em, hạng nhất của em chính là của chị.”
Những người nhìn không ưa Diệp Khánh Thy cũng im lặng, dù sao thì họ thực sự rất giỏi.
Diệp Khánh Thy hít sâu một hơi, giọng điệu run lên đầy hưng phấn, nhìn về phía người phụ trách: “Ngày sau, tôi nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi với Quốc Tế Hoắc Bình, làm tốt công việc thiết kế. ”
“Mộc Châu”
Người phụ trách lo đọc phần mình, đọc tiếp hai từ sau “Diệp”, nói xong, nhân tiện cắt ngang lời nói đầy tự tin của Diệp Khánh Thy.
“Bây giờ tôi tuyên bố, hạng nhất là, Diệp Mộc Châu! Chúng ta hãy chúc mừng bạn học Diệp Mộc Châu!”
Bên trong sân thiết kế bỗng nhiên yên lặng như gà, ngay cả tiếng vỗ tay cũng không có.
Lời nói của Diệp Khanh Thi đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, như thế mình đã nghe nhầm. Người phụ trách vừa nói gì?
Hạng nhất là ai? Diệp Mộc Châu? Đồ vô dụng đó?
Diệp Khánh Thy loạng choạng chốc lát, suýt té.
Là cô ta nghe nhầm, làm sao có thể, không thể nào!
Cô ta cô thức nói: Tôi là Diệp Khánh Thy, không phải Diệp Mộc Châu. Có phải các người viết sai tên cho thứ hạng không? Tôi và Mộc Châu là hai chị em, nên có thể…”
Chương 42
"Diệp Khánh Thy là ai? Hạng nhất chính là Diệp Mộc Châu." Người phụ trách nóng nảy: "Bạn học này, xin đừng có đổ lỗi. Cô đang nghi ngờ trình độ của Quốc Tế Hoắc Bính chúng tôi sao?"
Cả khuôn mặt Diệp Khánh Thy trở nên tái nhợt mà ai nhìn vào cũng thấy. Mọi người cũng đều không dám tin, cứ nghĩ rằng tại mình có vấn đề, cho đến khi có tiếng vỗ tay của một ai đó vang lên ở một xó xỉnh nào đó...
Diệp Mộc Châu Vỗ tay, cong môi cười: "Hóa ra tôi là hạng nhất. Vừa rồi nghe những lời của em gái, tôi đã nghi ngờ cuộc sống, còn nghĩ mình thật sự vô dụng thể kia. Cảm ơn. Tôi tự chúc mừng cho mình"
Người phụ trách vui vẻ yên tâm: "Bây giờ, xin mời bạn học Diệp Mộc Châu lên sân khẩu nhận giải!"
Diệp Mộc Châu thản nhiên nhận lấy cúp hạng nhất trong ánh mắt khác biệt, kinh hãi, sùng bái, vay của mọi người.
Sau đó đứng trước mặt Diệp Khánh Thy, nhẹ nhàng nói như gió thoảng mây trôi: "Em gái, sao sắc mặt em kém như vậy? Chị giành được hạng nhất, em không vui sao?"
Diệp Mộc Châu không đợi cô ta mở lời, đã chậm rãi nói tiếp: "À phải rồi, sao tôi lại quên mất, vừa rồi em gái còn nói tôi không có năng khiếu, không tự hiểu lấy mình. Bây giờ nhìn thấy tôi nhận giải, làm sao mà vui được?"
Diệp Khánh Thy cảm giác được ánh mắt của mọi người, sắc mặt tái xanh, cắn răng kìm nén tức giận: "Em... Em không có ý đó... Chị có thể đoạt giải, em em làm sao không vui được chứ?"
"Vui vẻ là được rồi... Em gái, thực sự rất xin lỗi, chị cũng không ngờ mình lại thắng em, có thể đây chính là năng khiếu"
Diệp Mộc Châu vừa với vẻ đơn thuần lại mưu mô, thở dài:
"Nhưng em đừng nản chí, em cố gắng như vậy, chị sẽ luôn ủng hộ em. Đúng rồi, chị có thể giới thiệu em với Quốc Tế Hoắc Bính".
Diệp Khánh Thy tức giận đến đầu óc choáng váng, dường như đứng không vững. Đồ hèn hạ này lại lặp lại những lời này trả lại cho cô ta!
Các bạn học khác vậy mà lại cảm động gật đầu: "Diệp Mộc Châu thật sự tốt bụng, rõ ràng là thiên tài thiết kế lại bị Diệp Khánh Thy nói là đồ vô dụng cũng không tức giận. Cậu ấy còn không tính toán đến hiềm khích lúc trước, còn muốn giới thiệu Diệp Khánh Thy"
"Vì đố kị mà bôi nhọ chị gái mình, suýt nữa khiến cho người của Quốc Tế Hoắc Bính hiểu lầm về Diệp Mộc Châu. Tôi thấy là do cô ta lo lắng mình không lấy được hạng nhất, nên muốn thông qua dư luận để khiến cho Diệp Mộc Châu mất đi tư cách thi!"
"Hahaha, kết quả Diệp Mộc Châu vẫn hạng nhất. Quốc Tế Hoắc Bính thậm chí còn không xem qua các tác phẩm của Diệp Khánh Thy"
Diệp Mộc Châu cầm cúp, cười duyên dáng xoay người lại: "Vậy em gái, chị đi trước đây... Tuy là em không đạt được hạng nhất, nhưng chị đã đạt được rồi. Chúng ta là chị em, hạng nhất của chị cũng là của em."
Móng tay Diệp khánh thy bấu vào trong da thịt. Đồ đê tiện, để tiện! Kẻ để tiện có tham vọng! Cô ta sẽ không bỏ qua cho đồ hèn hạ này đâu!
Tưởng Linh Lan như sắp phát điên lên: "Diệp Mộc Châu nhất định đã ăn cắp ý tưởng! Kẻ vô dụng như cô ta thì biết gì về thiết kế? Cô ta đã ăn cắp ý tưởng!"
"Chắc mọi người không biết! Kẻ vô dụng này đã bị gạt đem bán năm mười tuổi, đã nhiều năm không học hành tử tế, cô ta sẽ biết thiết kế sao? Nằm mơ đi! Tôi tố cáo Diệp Mộc Châu ăn cắp ý tưởng!"
Ăn cắp ý tưởng? Đúng rồi! Diệp Mộc Châu đã ở nông thôn tám năm, làm sao biết thiết kế được? Nhất định là cô ta đã ăn cắp ý tưởng đó!
Hai mắt Diệp Khánh Thy sáng lên, đến khi mọi người đều rời đi, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Ngạn Lâm.
Giọng điệu bỗng chốc trở nên mềm mỏng: "Anh Ngạn Lâm... Không ngờ hạng nhất lần này lại là chị gái, nhưng chị gái làm sao biết thiết kế được."
"Các bạn học đang nói chị gái đã ăn cắp ý tưởng. Em không có được hạng nhất này không quan trọng, nhưng ngộ nhỡ chị gái ăn cắp ý tưởng bị Vân Sơ phát hiện, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi... Anh Ngạn Lâm, vì nhà họ Diệp, em chỉ có thể... chỉ có thể lựa chọn tố cáo chị mình..."