Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 52



Chương 52: Người đàn ông ngạo kiều thật khó phụ vụ!

Diệp Khánh Thy hoảng sợ lùi về sau mấy bước, nỗi sợ hãi và hoảng hốt dâng lên như thủy triều.

Con đĩ Diệp Mộc Châu, con đĩ này là Vân Sơ, cô ta lại là Vân Sơ!

Bao nhiêu năm nay, mình đã dùng thân phận ‘học trò của Vân Sơ chiếm được nhiều chỗ tốt, có phải trong mắt Diệp Mộc Châu, cô ta giống như tôm tép nhãi nhép, tự rước lấy nhục đúng không? Trong lòng Diệp Khánh Thy, vô số tế bào phẫn nộ và không cam lòng đang gào thét.

Tại sao Diệp Mộc Châu không nói sớm, tại sao cô ta không nói sớm! Cứ phải đợi đến bây giờ làm mình mất mặt, cô ta rất vừa lòng đúng không?

Diệp Mộc Châu thưởng thức gương mặt căm phẫn của Diệp Khánh Thy, cô nói với một giọng điệu cực kỳ điêu thuyền.

“Em gái, vừa nãy chị đã hỏi em, em có chắc là Vân Sơ muốn khai trừ chị không… em bảo em không thẹn với lương tâm”

“Nhưng trên thực tế, chị chính là Vân Sơ mà… sao chị lại khai trừ mình cơ chứ? Chị vốn nghĩ đến chuyện em là em gái chị, chị không vạch trần lời nói dối của em, nhưng… không ngờ em lại lợi dụng thân phận của chị, tính kế hại chị”.

Diệp Mộc Châu thở dài: “Có lẽ là chị khiêm tốn quá nên đã cho em cơ hội lợi dụng” Tạ Trì Niên còn hơi xấu hổ rồi đấy. Như này? Cô nói thế này mà còn bảo là khiêm tốn á?

Trước mặt phóng viên và mọi người ở Thanh Đại, qua ống kính trực tiếp, vạch trần sự thật mình là Vân Sơ.

Này còn khiêm tốn hả?

Sinh viên và thầy cô của Thanh Đại đều nghe thấy, họ trợn mắt há hốc mồm. Mấy năm nay, cái gọi là thiên tài của Diệp Khánh Thy, chỉ là một trò bịp.

Cái cô Diệp Mộc Châu bị người coi thường, nghĩ là một kẻ vô dụng mới là thiên tài chân chính?!

Đây rốt cuộc là đảo ngược tính kịch gì vậy, tiểu thuyết còn chưa dám viết như vậy đâu?

“Cho nên Diệp Mộc Châu không ăn cắp ý tưởng, bởi vì Diệp Mộc Châu chính là Vân Sơ! Diệp Khánh Thy, chuyện vì để dành được hạng nhất, cô đã vụ cho Diệp Mộc Châu tội ăn cắp ý tưởng, còn lợi dụng dư luận khai trừ Diệp Mộc Châu, có phải cô cần cho chúng tôi một lời giải thích không?”

“Cười chết mất! Fan của Diệp Khánh Thy còn kêu gào khai trừ Diệp Mộc Châu, cũng không nhìn xem mình có xứng không!”

Các sinh viên biết mình đã bị giật dây, sau khi phản ứng lại, họ càng tức giận hơn.

Gương mặt Diệp Khánh Thy trắng bệch, thân mình lung lay hai cái, lung lay sắp đổ.

Kinh hoàng gần như khiến cho cô ta đứng không vững, có thế nào thì cô ta cũng không ngờ, lễ trao giải sẽ trở nên như này!

Diệp Mộc Châu cong môi. Này đã không chịu nổi rồi hả? Nhưng sự trả thù của cô vừa mới bắt đầu thôi mà.

Bên ngoài hội trường trao giải. Hoắc Việt Bách cười nhạo một tiếng: “Xem thường có rồi, cũng không đần lắm”

Lâm Khiếu Phương cẩn thận từng li từng tí: “Thế ông chủ Cửu, chúng ta sắp đón bà chủ về nhà à?”

Hoắc Việt Bách chợt nhớ tới người đàn ông bên cạnh Diệp Mộc Châu.

Thì ra bà chủ nhỏ nhà anh chính là Vân Sơ, là Vân Sơ đã hợp tác với nhà D bảy năm.

Hoắc Việt Bách nghĩ tới cảnh vừa rồi, anh cười nhạt: “Đón? Đón cái gì mà đón, chẳng phải cô ấy có một người bạn thanh mai trúc mã sao? Trai tài gái sắc, bảo là một cặp trời sinh cũng không quá”

Lâm Khiếu Phương: “… ông chủ Cửu, anh không cần phải vậy đâu, chẳng phải bà chủ đã lấy anh rồi sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Việt Bách quét qua: “Chẳng lẽ, cậu nghĩ bọn họ không phải một cặp trời sinh?”.

Câu hỏi này làm cho Lâm Khiếu Phương rất là hốt hoảng. Anh thử trả lời: “… bà chủ và anh mới là một cặp trời sinh!”

Hoắc Việt Bách cũng không biết không nên nổi giận lớn như vậy: “Và tôi? Tôi thấy cậu không muốn tiền lương nữa rồi.”

Lâm Khiếu Phương hoảng sợ, câu trả lời này sai rồi sao? Thể phải trả lời thế nào! Chẳng lẽ ông chủ Cửu không thích bà chủ, cho nên không hy vọng người khác nói anh và bà chủ là một cặp trời sinh ư?

Lâm Khiếu Phương cảm thấy mình đã đoán được ý của ông chủ Cửu rồi, vì thế anh đã nói một đáp án hoàn toàn trái ngược.

“Thế, thế tôi nghĩ bà chủ và cậu lạ là một cặp trời sinh, đúng thế, là như vậy! Bà chủ và cậu Tạ là người xứng đối nhất trên đời, bọn họ nên kết hôn!:

Hoắc Việt Bách: “…”

Hoắc Việt Bách buồn bực đóng sầm cửa xe, đạp chân ga, nghênh ngang rời đi: “Được rồi, cậu mất lương rồi”

Lâm Khiếu Phương còn chưa lên xe đã lệ rơi đầy mặt. Này…. tiền lương của tôi, tại sao lại mất vậy? Người đàn ông ngạo kiều thật khó hầu hạ mà.

Sau khi Diệp Mộc Châu và Tạ Trì Niên tạm biệt nhau, cô chuẩn bị đi về nhà, nhưng trùng hợp gặp Giang Bắc Minh.

“Bà cụ nhỏ ơi, em vội đi đâu đấy? Hiệu trưởng đang tìm em khắp nơi, muốn khấu đầu xin lỗi em đấy.”

Diệp Mộc Châu không có hứng thú với lời xin lỗi của hiệu trưởng, cô nhìn thời gian, giờ đã giữa trưa rồi, cô còn chưa mài xong ngọc bích đây này.

Vì thế cô sốt ruột nói: “Món quà mà em đồng ý với đàn anh em còn chưa làm xong, sinh nhật anh ấy sắp qua rồi, em phải đi trước đây.”

Giang Bắc Minh ồ một tiếng: “Đàn anh cũng vừa đi xong, sao hai người cứ lỡ mất nhau vậy?”

Đàn anh cũng vừa đi á? Diệp Mộc Châu sửng sốt. Thật là trùng hợp.

Người vừa đi là ai… à phải rồi, vừa nãy cô nhìn thấy Hoắc Việt Bách lái xe rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.