Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 91



Chương 91 “Một tỷ tám, mua mạng của tôi, rất tốt”

Hoắc Ngạn Lâm nghẹn lời, nghiến răng.

Đúng, nếu như không phải Diệp Mộc Châu nhanh chóng tránh được, hôm nay cô đã mất mạng rồi.

Hơn nữa Diệp Mộc Châu chết rồi, chuyện tiếp theo xảy ra sẽ giống như những gì cô nói, nhà họ Diệp che giấu sự thật, mang hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu Diệp Mộc Châu, nói lúc cô hãm hại Diệp Khánh Thy đã phạm phải sai lầm tự giết chết chính mình.

Dù sao bây giờ Diệp Khánh Thy mới là cô chủ cả của nhà họ Diệp… đối với nhà họ Diệp mà nói quan trọng hơn.

Hơn nữa Diệp Mộc Châu chết rồi, hy sinh vì dòng họ, dâng hiến một phần sức lực cuối cùng cũng là chuyện nên làm.

Cô vì Diệp Khánh Thy mà trả giá tất cả, có gì mà không tốt.

Trần Nguyên Nhã ở bên ngoài đã nghe rõ hết mọi chuyện, lập tức xông vào: “Diệp Mộc Châu, sao cô có thể chua ngoa như vậy?”

“Không phải cô vẫn chưa chết sao! Đợi đến khi cô chết thật rồi cô sẽ về oán trách Diệp Khánh Thy ấy nhỉ! Nhưng cô chưa chết, còn đánh cả Diệp Khánh Thy, cô biết mặt của cậu ấy đáng giá bao nhiêu tiền không? Cái mạng của cô sao có thể so với mặt của cậu ấy!”.

Diệp Khánh Thy cắn môi, giả vờ tủi thân: “Nguyên Nhã, đừng nói nữa, chị ấy sẽ buồn…”

Trần Nguyên Nhã tức giận: “Khánh Thy, tạo sao lại không cho tôi nói! Tôi muốn nói cho Diệp Mộc Châu biết gương mặt của cậu, bác Diệp cũng đã mua bảo hiểm rồi! Trị giá hơn một trăm tám mươi tỷ! Cái mạng này của Diệp Mộc Châu thì sao? Ha ha, đáng một tỷ tám không?”

“Nguyên Nhã, đừng nói thế… Chị, không phải như thế, chỉ là cha thương em, mới mua bảo hiểm toàn thân cho em, mặt chỉ có một trăm mươi tỷ mà thôi… Mạng sống của chị cũng rất đáng tiền, chỉ là Nguyên Nhã nói sự thật… Em, em thật sự không biết nên nói thế nào..”

Diệp Khánh Thy dường như còn nhớ phải khóc, cô ta lấy ra một tấm chi phiếu, điền một con số, nước mắt lã chã: “Chị, đây là một tỷ tám, chị lấy đi, em bồi thường cho chị, em không biết giết người… Làm sao em làm như vậy được chứ…”

 

Ồ, một tỷ tám để mua cái mạng này của cô sao?

Diệp Mộc Châu vui mừng vì hôm nay mình đã không chết, nếu không thì một tỷ tám này của Diệp Khánh Thy không cần dùng đến.

Cô chậm rãi nhận lấy tấm chi phiếu, nở một nụ cười thâm sâu: “Một tỷ tám này, là để bồi thường cho việc cô vô ý giết người?”.

Diệp Khánh Thy khóc lóc nói: “Chị, không phải em nói mạng của chị chỉ đáng giá một tỷ tám, chỉ là cha nói rằng, chị không đáng bao nhiêu tiền..”

“Được rồi đấy Diệp Mộc Châu, cô đừng diễn nữa, không phải cô chỉ vì một tỷ tám này sao? Là con nuôi mà còn làm mưa làm gió trước mặt cô chủ cả, thật ghê tởm! Tôi nói thật cho cô biết, một tỷ tám này có thể mua được cái mạng của cô đấy! Khánh Thy đồng ý giao cho cô là đã có lòng tốt lắm rồi!”

Diệp Mộc Châu nhíu mày, ấn phím trên điện thoại. “Một tỷ tám, mua mạng của tôi, rất tốt”

Trần Nguyên Nhã vẫn đang rất kiêu ngạo: “Thật đúng là không có liêm sỉ, cô ức hiếp Diệp Khánh Thy, cái mạng rẻ hèn này của cô chỉ đáng giá một tỷ tám, mơ tưởng đi so bì này kia với Diệp Khánh Thy mà cũng không thèm nhìn lại mình xem có xứng không.”

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.