Thẩm Lan Hiểu sững sờ, cô chợt nhớ tới đêm hôm đó, cái đêm mà cô đã làm tất cả mọi việc chỉ để thoát khỏi nanh vuốt của Ngô Tuấn Kì.
Rất may mắn là vừa đi ra ngoài cô đã gặp anh.
Vào cái khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong lòng cô cảm thấy yên tâm, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn.
Giống như pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên bầu trời, đủ mọi màu sắc chiếu sáng toàn bộ đêm tối.
Có lẽ đây chính là cảm giác rung động, đầu óc cô không còn sáng suốt nữa mới bắt lấy tay anh.
Rồi cô mới nói ra những lời xấu hổ và làm những điều mà cô không bao giờ dám làm khi còn tỉnh.
Chỉ là, hiện tại! “Vâng.
”Thẩm Lan Hiểu gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, không có chút gì gọi là sợ hãi.
“Chỉ cần không phải Ngô Tuấn Kỳ thì là ai cũng đều có thể.
”Sắc mặt của Vũ Tĩnh Hi bỗng nhiên tối sầm lại, nhưng rất nhanh chóng anh lại cười lạnh một tiếng.
“Đó không phải do cô cũng không quan tâm trong sạch của cô hay sao? Cô bán một lần cũng là bán, bán ba tháng cũng là bán.
Ba tháng sau, cô có thể trả hết nợ, muốn đi đâu ở đâu cũng không có ai quản.
”Thẩm Lan Hiểu đang cúi đầu xuống nghe thấy vậy thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Tôi từ chối.
”Vậy mà cô lại từ chối.
Vũ Tĩnh Hi hoàn toàn không có ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói thế nào.
Nhưng mà một giây sau, anh lấy lại tinh thần, có chút phẫn nộ.
Người phụ nữ đáng ghét này, cô thà ở cùng một đám đàn ông đi rượu chè vui đùa cũng không muốn phục vụ một mình anhHừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, cô chắc là có không ít khách quý nhỉ.
”“Quý cái gì mà quý.
”Vũ Tĩnh Hi sầm mặt lại, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Còn phải nói sao, không phải vào tối ngày 7 tháng 7 cô đi quyến rũ, dụ dỗ đàn ông sao?”“Cái gì mà ngày bảy tháng bảy, cái gì mà quyến với chả rũ đàn ông thật sự không thể hiểu nổi.
”Thẩm Lan Hiểu cũng không biết rốt cuộc là anh muốn nói gì và cũng không hiểu chuyện gì.
.