Đứa Tiểu Hằng này đúng là lúc lớn, trao đổi chất mau, miệng vết thương khép lại cũng nhanh, tuần lễ sau bác sĩ liền báo cho Khúc Trì Nghiêu có thể làm thủ tục xuất viện. Ngày Tiểu Hằng xuất viện Trương Cảnh đặc biệt xin nghỉ ngày, đáp ứng nhóc con đón, Trương Cảnh nghĩ tới trong phòng bệnh chỉ có Bành Di, bất quá nghĩ lại, ấy là mẹ ruột Tiểu Hằng, đón Tiểu Hằng là điều tự nhiên.
Thời gian phảng phất đối với mỹ nhân đặc biệt ưu ái, hơn ba mươi tuổi Bành Di thoạt nhìn vẫn như xưa trẻ tuổi xinh đẹp, phảng phất dấu vết năm tháng ở người lưu lại bất quá là lắng đọng sau đặc biệt ý nhị. Bành Di thấy ôm bao đồ chơi tiến đến, cười, “Tiểu Cảnh có thể tới cũng rất tốt, còn khách khí như vậy đem đồ chơi cho Tiểu Hằng, Tiểu Hằng còn mau cám ơn dì Tiểu Cảnh?”
Tiểu Hằng giống như rất ưa thích Bành Di, hoặc là là trong lòng còn nghẹn cỗ mạnh mẽ, đối lời hờ hững, Bành Di có chút lúng túng hướng về Trương Cảnh cười cười, “Những ngày này phiền toái chăm sóc Tiểu Hằng, chắc hẳn A Nghiêu cùng chuyện, tôi lần này trở về chính là mang Tiểu Hằng Mỹ, cha ruột của nó ở đó.”
Trương Cảnh theo bản năng nhìn về phía Tiểu Hằng, hiển nhiên nhìn vẻ mặt tiểu gia hỏa hẳn là rất sớm biết Khúc Trì Nghiêu phải cha ruột của, ngược lại có chút tò mò cha ruộtTiểu Hằng là thần thánh phương nào, lại có thể để Tiểu Hằng ở lại bên cạnh Khúc Trì Nghiêu nhiều năm như vậy. Tuy Tiểu Hằng đứa này mặt ngoài làm bộ như rất chán ghét bộ dạng Bành Di, mẹ con liền tâm, đến cùng Bành Di vẫn là mẹ ruột của, nhóc con sâu trong nội tâm vẫn là khát vọng tình thương của mẹ, nếu lúc Bành Di muốn mang, sớm tỏ cái bộ dạng bình thường phản đối.
Mặc dù ở cùng thời gian lâu, nhưng Trương Cảnh là thích đứa Tiểu Hằng này, giờ nghe phải, Trương Cảnh vẫn là rất thông.
Khúc Trì Nghiêu là họp xong trực tiếp đón bọn họ trở về, Bành Di phải làm thủ tục cho Tiểu Hằng xuất ngoại cũng có theo đám bọn họ về vườn cây sồi, đứa Tiểu Hằng này dọc theo đường đều rầu rĩ vui, Trương Cảnh biết là bỏ được bọn họ, nửa ôm ấm giọng, “Dì rất hâm mộ Tiểu Hằng đây, có thể xuất ngoại xem chút, chờ Tiểu Hằng Mỹ, cần phải chụp nhiều ảnh gửi cho dì xem chút a.”
”Dì Tiểu Cảnh....” Tiểu Hằng dứt khoát đem cái đầu chôn ở trong lòng Trương Cảnh, thanh rầu rĩ mang theo tiếng ngẹn ngào, “con nhớ dì và cha lắm.”
Trương Cảnh đột nhiên rơi lệ xúc động, đoán Khúc Trì Nghiêu cũng tốt đến đâu, dọc theo đường đều trầm mặc gì, bên Tiểu Hằng nhiều năm như vậy, đem Tiểu Hằng nuôi như con ruột, giữa bọn họ hơn nữa là khó có thể dứt bỏ thân tình, Trương Cảnh cảm giác mình nên làm gì đó để Tiểu Hằng rời có tiếc nuối.
Khúc Trì Nghiêu Bành Di nửa tháng sau muốn mang Tiểu Hằng về nước Mỹ, về phần tại sao tại mới dẫn trở về, Khúc Trì Nghiêu có cho biết, Trương Cảnh cũng có hứng thú, chỉ quan tâm chính là Tiểu Hằng mỹ quốc sau này có hay vui vẻ, bên kia có thể hay có người ăn hiếp, bất quá nghĩ lại, lại tự giễu cười cười, có Bành Di ở đó lại khi dễ Tiểu Hằng đây.
Bọn họ giống như là rất có ăn ý đồng dạng, Bành Di ở nửa tháng này có tới nữa, mà Trương Cảnh là vẫn luôn ở tại cây sồi vườn, bọn họ giống như là nhà ba người vậy, ấm áp tự nhiên.
Trương Cảnh ngày trước hướng chủ nhiệm xin nghỉ tuần lễ, mà Khúc Trì Nghiêu cũng đem tất cả việc công ty để sau, sáng sớm nay, Trương Cảnh sớm chút làm xong bữa sáng, gọi Tiểu Hằng rời giường ăn điểm tâm liền cho biết ba muốn dẫn bọn họ nơi rất thú vị
Tiểu Hằng vừa nghe, hưng phấn từ giường bò dậy, ôm cánh tay của cọ, “ tốt quá! Dì Tiểu Cảnh có thể lộ ra tý chúng ta đâu?”
Trương Cảnh cũng mập mờ hướng, “Đây là bí mật!”
” sao, đây là bí mật, ba cùng dì Tiểu Cảnh khi dễ Tiểu Hằng, khác nhau khác nhau khác nhau!” Tiểu Hằng chu cái miệng nhắn thẳng lắc đầu, bộ dáng kia làm cho Trương Cảnh trong nội tâm mềm nhũn, đứa này quá nhu thuận đáng, và Bành Di chia lìa lâu như vậy, lâu dài thiếu hụt tình thương của mẹ, hy vọng Bành Di có thể tốt đền bù đối đãi con mình.
Nếm qua điểm tâm, Trương Cảnh đơn giản giúp bọn họ phải thay đổi quần áo, đem vật dụng hàng ngày toàn bộ chứa ở túi du lịch bên trong, lại mang mũ lưỡi trai cho Tiểu Hằng, chính mình cầm cây dù che nắng, liền lôi kéo Tiểu Hằng ra cửa, Khúc Trì Nghiêu sớm lái xe tới cửa chờ bọn họ, phải là chiếc xe bình thường, mà là thay đổi chiếc việt dã Jeep.
Khúc Trì Nghiêu hôm nay mang chiếc quần vải bố áo T-shirt cổ lật màu lam nhạt, cùng đôi kinh mát màu đen, cả người sạch nhàng khoan khoái, thoạt nhìn so với bình thường trẻ ra ít, nhìn thoáng qua Tiểu Hằng, cũng là áo T-shirt cổ tròn phim hoạt hoạ, quần cao bồi lửng, đầu mang mũ lưỡi trai, Trương Cảnh thfi mang quần hồng nhạt cà áo T-shirt vàng, tóc cột đuôi ngựa phía sau.
Khúc Trì Nghiêu ngược lại cảm thấy thực như nhà ba người du lịch.
Khúc Trì Nghiêu dẫn họ về quê, Nơi Khúc lão gia năm đó ở, Trương Cảnh với muốn cho Tiểu Hằng lưu lại nhưng kí ức đẹp, cơ hồ trước tiên liền nghĩ đến về quê, đem hai người an bài sau khi lên xe, Khúc Trì Nghiêu, “Đại khái phải bảy giờ, nếu như hai ngươi còn có tinh lực, đề nghị trước nghỉ ngơi nhiều.”
Xe việt dã tính năng vô cùng tốt, mạch từ đường cao tốc xuống, vững vàng như xưa chạy nhanh về phía trước, bọn họ dần dần cách xa tiếng đồng ầm ĩ thành thị, dọc hai bên đường xanh mơn mởn mảnh, thoạt nhìn mười phần làm người ta thoải mái, đứa Tiểu Hằng vừa mới bắt đầu còn có thể rất hưng phấn nằm sấp ở cửa kính xe nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh mới lạ, theo lộ trình càng ngày càng dài, đường núi càng ngày càng gập ghềnh, nhóc con dần dần bị lắc lư ngồi ở vị trí thẳng gật đầu, Trương Cảnh dứt khoát đem ôm vào trong ngực làm cho an tâm ngủ.
Con đường cái lên núi, con đường càng lúc càng khó, quay quanh quay về đường cái chỉ có thể chạy chiếc xe, con đường cơ hồ dán lêc vách núi, thỉnh thoảng, đối diện còn có thể thấy vài cỗ xe vận tải các loại, cần để cho xe, thấy Trương Cảnh trong lòng run sợ, mới vừa có chút bối rối biến mất hầu như còn.
Khúc Trì Nghiêu nhìn ra khẩn trương, cười ấm giọng an ủi, “Tiểu Cảnh yên tâm, con đưuòng nhìn nhưu nguy hiểm, nhưng cũng rất ít gặp chuyện may, so với đường bằng phẳng gặp chuyện may tỷ lệ còn hơn, bởi vì người chạy con đường này tập trung cao độ hơn.”
Tuy là như vậy, nhưng Trương Cảnh vẫn là lòng nhảy vọt lên cổ họng bên trong, mượn lúc dừng xe nhường đường, Khúc Trì Nghiêu cùng từ từ đến quê, đến cuộc sống khúc tư lệnh năm đó.”ônglúc đó chỉ là người đốn củi chăn trâu ở đó.”
Trương Cảnh theo phương hướng chỉ nhìn lại,kế vách núi có con suối chảy ra, hai bờ cây cối xanh um tươi tốt, gần như là màu xanh biếc, xem hồi mê muội, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn là nhịn được cảm thán, “Tư lệnh năm đó nhất định là chịu ít khổ.”
Khúc Trì Nghiêu cười lắc lắc đầu, “ông đến bây giờ vẫn với cuộc sống của ông bắt đầu vui vẻ, lúc sinh thời còn muốn lại mang bà nội trở lại.”
Nhắc tới người Khúc gia, Trương Cảnh linh quang chợt lóe, Tiểu Hằng lập tức phải Mỹ quốc, Gia tộc bên kia liền có có phản ứng gì sao? Tiểu Hằng như thế nào đều là giọt máu đời sau của họ, Trương Cảnh mượn này đem nghi ngờ trong lòng hỏi lên, “Tiểu Hằng muốn, vạy bên tư lệnh và ba mẹ....”
Khúc Trì Nghiêu vẫn là hiểu muốn hỏi cái gì, “ông và bà già rồi, bọn họ biết chuyện Tiểu Hằng, nhưng là vẫn là gạt được cha mẹ.”
”em hiểu được, khó trách bình thường thà rằng đem Tiểu Hằng đưa đến chỗ Lâm Dật cũng đưa đến nhà cũ, là sợ nhà cũ bên kia đối với Tiểu Hằng có cái nhìn tốt.”
Chẳng biết tại sao, nội tâm Trương Cảnh đột nhiên chạy qua tia ngọt ngào, Khúc của trong bản chất vẫn có thay đổi, vẫn là như mười mấy năm trước lúc ban đầu biết bình thường, ôn nhã thiện lương.
Ngay tại lúc Trương Cảnh ôm Tiểu Hằng cũng bắt đầu nhịn được gật gù như gà con mổ thóc giống như gật đầu, cuối cùng tới vùng quê nông thôn, Khúc Trì Nghiêu cười vỗ vỗ đầu của, “Tiểu Cảnh, nhanh đến, đợi tí nữa ngủ tiếp.” liền cũng đánh thức Tiểu Hằng.
Nhóc con còn buồn ngủ, dùng sức dụi mắt, lập tức bị núi cao rừng rậm côn trùng kêu vang chim hót cho hấp dẫn lấy, hưng phấn bò tới vai Trương Cảnh hô to, “DìTiểu Cảnh, dì xem xinh đẹp a!”
Mới lạ cũng chỉ có Tiểu Hằng, Trương Cảnh từ khi bắt đầu biết chuyện chính là nhà bốn ngườicùng sống, cha mẹ thân thích tuy điều kiện cùng nhà đồng dạng, điều kiện thế nào tốt, nhưng cơ bản đều là sinh hoạt tại trong thành phố, chưa bao giờ qua nông thôn, này còn là lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh nông thôn, nhất là vẫn là cảnh núi sâu. Dốc đứng sừng sững, màu xanh bao phủ, cứ như vậy vội vàng kịp chuẩn bị nhảy vào trong mắt Trương Cảnh, làm cho nhịn được cùng Tiểu Hằng đồng dạng thất thanh sợ hãi than lên, “Quá đẹp!”
”Nơi này bởi vì giao thông tiện, vẫn chưa bị khai phá, có gì ô nhiễm, phong cảnh sơn thủy vẫn nguyên mà chất phác.” Rốt cuộc là quên hương, Khúc Trì Nghiêu sâu trong nội tâm vẫn là tràn đầy ca ngợi nhiệt tình thương.
Xe dần dần lái vào trong thôn trang, bởi vì nguyễn nhân địa thế, nơi này giống địa phương khác cùng chỗ, mà là tốp năm tốp ba chằng chịt ra, cách đoạn đường mới có hai ba gia đình, bọn họ cuối cùng dừng lại căn nhà có hai tầng lầu, Trương Cảnh mặt kinh ngạc nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu.
Khúc Trì Nghiêu cười giải thích, “ cần kỳ quái, tầng lầu này là ông về sau có nhà ở thành phố liền sau mới vừa về che lại, người thế hệ trước có quan niệm, ở bên ngoài khá hơn, lá rụng về cội cũng muốn xây xinh đẹp.”
Trương Cảnh điểm đầu bày tỏ lý giải.
Nghĩa là khúc tư lệnh năm đó thành công tại thôn vẫn bị truyền làm đoạn
giai thoại, trong thôn thấy chiếc xe lạ vẫn thu hút chú ý của nọi người, các bạn hàng xóm tốp năm tốp ba đều ra, lớn gan mấy đứa trực tiếp đem xe của bọn họ vây lại.
Trương Cảnh cùng Tiểu Hằng chưa thấy trận chiến như vậy, lập tức cầm tay nhau khẩn trương lên.
Khúc Trì Nghiêu mở cửa xuống xe, dùng tiếng địa phương theo chân bọn họ chào hỏi, mời thuốc lá, trong đó có nhà hàng xóm đại khái là thúc bá thím các loại của Khúc Trì Nghiêu, mỉm cười tiếp nhận lễ vật Khúc Trì Nghiêu cầm từ xe xuống. Trương Cảnh cùng Tiểu Hằng nơm nớp lo sợ chui ra xe, mặt mỉm cười đem kẹo Khúc Trì Nghiêu chuẩn bị trước đó chia cho Tiểu Hằng chia cho các bạn.
Bọn họ được người nhà Khúc Trì Nghiêu mời vào trong viện tử, Khúc Trì Nghiêu làm cho Trương Cảnh gọi bọn họ thúc thúc thẩm thẩm( chú-thím), giống Tiểu Hằng đồng dạng ngoan ngoãn gọi bọn họ tiếng, “Thúc thúc thẩm thẩm, xin chào..”
Đầu tóc đơn giản bạch thím bị Trương Cảnh ngây ngốc dạng làm cho tức cười, “A nghiêu nhiều năm như vậy có trở lại xem chúng ta, rồi trở về vợ con đều lớn như vậy!”