Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 156



Từ ghế chỉ huy, Triệu Võ đứng phắt dậy, nhìn hai chiến hạm MAX811 to gấp đôi tàu chính của mình băng qua màn hình.

"Chiến hạm từ đâu ra?"

Cấp dưới vội vàng báo cáo: "Thủ trưởng, vỏ chiến hạm có logo của quân đoàn 2!"

"Quân đoàn 2?" Triệu Võ tưởng mình nghe nhầm: "Sao ông ta lại ở đây?"

Lão già Kim Đại Triệu đổi chiến hạm lúc nào?

Không phải ngài Lâm nói được cử đến cứu viện là quân đoàn 3 sao?

-

Được đoàn chiến hạm che chắn, phi thuyền lắc lư tiến vào bụng chiến hạm lớn.

Thành công hạ cánh xuống khoang thuyền, hai phi công nằm nhoài trên ghế an toàn, cả người cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Tần Lạc vỗ vỗ vai người bên cạnh: "Đại ca, không sao chứ?"

"Mẹ... mẹ ơi... kích thích quá!" Phi công Beta líu lưỡi.

Cảm giác linh hồn xuất ra ngoài rất nhiều lần.

Tần Lạc chỉ vào cameras cười bảo: "Mau cùng các bạn sinh viên chia sẻ, ngồi phi thuyền chủ tịch điều khiển cực kỳ sảng khoái đúng không?"

Phi công Beta mặt gỗ ngẫm nghĩ hồi lâu: "Chỉ có một cái mạng, là tôi không xứng."

Rất nhiều bình luận ha ha rộ lên thành một làn sóng...

Hạ cánh xong xuôi, Dung Thời xoay người ra ngoài, lúc bước ngang qua Tống Du nhân tiện nắm lấy tay cậu.

"Có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Tống Du đang nghĩ ngợi, nghe vậy lắc đầu bảo: "Không sao, giống như chơi tàu lượn siêu tốc thôi."

Dung Thời nhăn mày: "Em chơi tàu lượn siêu tốc với ai?"

Tống Du: "..."

Trọng điểm đó hả?

Cậu quay sang nhìn hắn, chế nhạo: "Cùng với ba em, làm sao nào?"

Dung Thời yên lặng dời tầm mắt: "Không sao."

Thấy hai ông anh ra ngoài, Tần Lạc vội cởi đai an toàn chạy theo.

Vừa tới gần thì nghe Dung Thời bảo: "Chờ mọi việc kết thúc, anh dẫn em đi công viên giải trí chơi."

Tống Du cười khẽ: "Đó là hồi ức thuộc về em và ba, anh cũng muốn chiếm giữ hả?"

Dung Thời: "Vậy chúng ta chọn những trò em chưa chơi."

Tống Du: "Anh chắc chắn hai Alpha thích hợp đi công viên giải trí?"

Dung Thời: "...Vậy mang theo Miên Miên và Coca."

Tần Lạc: "..."

Hai bé con chỉ là công cụ thật đáng thương.

Ba người bước ra khỏi khoang, Thanh Tùng lo lắng đón tiếp.

"Tiểu Dung, Tiểu Tống, các cậu không sao chứ?"

Dung Thời lắc đầu, cùng hắn tới khoang chỉ huy.

"Sao các anh lại tới đây cứu viện?"

Thanh Tùng xoa mái tóc vừa cắt ngắn: "Trên đường xuất chinh về Thiên Hạo thấy livestream, sợ các cậu xảy ra chuyện bèn tới xem, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế."

Dung Thời: "Làm thiếu tướng Kim khó xử rồi."

"Không khó xử chút nào." Thanh Tùng cười ha hả: "Vốn dĩ chúng tôi đi kiểm tra định kỳ công trình quân sự trên tinh cầu, sau khi xem livestream, thủ trưởng lại bảo quay về đây hỗ trợ các cậu."

Tống Du trêu chọc: "Thì ra tặng hai con chiến hạm không phải vô ích."

Tần Lạc đi theo sau, cùng khán giả trên livestream tham quan chiến hạm mới.

Sự chú ý của họ vẫn dồn vào Dung Thời và Tống Du...

"Tặng... tặng chiến hạm? Tống mỹ nhân, không hổ là cậu."

"Giá của nó bao nhiêu ấy nhỉ?"

"Tao chỉ thấy người ta tặng chiến hạm trên Star Wars, không ngờ ngoài đời đại gia cũng chơi lớn như vậy."

"Sự bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của tao."

"Cách tiêu tiền liều mạng này có thể so với Miêu Gia trên Star Wars."

"Chủ tịch: vợ phá của, nuôi không nổi."

Dung Thời thỉnh thoảng vẫn chú ý tới hướng gió trên livestream.

Đối với hắn mà nói, chiến đấu với năm quân đoàn không khó, thắng là lẽ đương nhiên, nhưng để đánh bại quân địch thì còn lâu.

Đối với Bé Mèo mà nói, Kỷ Linh gửi chiến thư không thể nghi ngờ là tín hiệu nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội tốt để xây dựng lại hình tượng.

Nhìn thấy bình luận kia, Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Hiện tại vẫn là Tiểu Du nuôi tôi."

Chỉ tính riêng tấn đá năng lượng B384 bị 01 gặm rớt, đã là con số thiên văn.

Hắn tự dưng nói thế khiến Tần Lạc và Thanh Tùng cứ tưởng mình nghe nhầm.

Nhân vật nổi tiếng đúng là cái gì cũng dám nói.

Thanh Tùng liếc nhìn màn hình phát trực tuyến, ý đồ tạo bậc thang để Dung Thời vớt vát.

"Tiểu Dung à, bao nhiêu người đang nhìn kìa, không sợ sau này họ bảo cậu ăn bám hả?"

Tống Du phản đối: "Anh ấy không ăn cơm của tôi thì ăn của ai?"

Cùng lúc, giọng nói điềm tĩnh của một nam một nữ vang lên.

Ares: "Cơm của kim chủ papa rất ngon!"

Zero Reese: "Ngon cực kỳ."

"Đúng thế." Dung Thời nắm chặt tay Tống Du, giọng lạnh nhạt: "Ngoại trừ đồ em ấy nấu, cái gì cũng ngon."

Tần Lạc/ Thanh Tùng/ khán giả: "..."

Vậy cũng có thể lái xe phá đường?

Đến khoang chỉ huy, Dung Thời và Tống Du chào hỏi mọi người, Tần Lạc cầm máy đi loanh quanh, giới thiệu khoang chỉ huy với khán giả, nhân tiện phỏng vấn mấy lập trình viên trẻ tuổi để giết thời gian.

Kim Đại Triệu từ ghế chỉ huy bước xuống, sắc mặt nghiêm túc đánh giá hai người.

"Không tồi, tay chân vẫn còn nguyên."

"Đám tôm tép đó sao có thể làm chúng tôi bị thương?" Tống Du ngước nhìn màn hình ảo phóng đại, quân đoàn của Triệu Võ đang điều chỉnh đội hình: "Thiếu tướng Kim có kế hoạch gì không?"

Kim Đại Triệu chắp tay sau lưng, dõi theo tầm mắt cậu: "Tôi chỉ tiện đường thôi, quân đội không giao nhiệm vụ cho tôi."

Ý tứ thật rõ ràng, chỉ cứu người, còn việc khác đã có quân đoàn khác lo.

Chi phí quân sự của từng quân đoàn được kiểm soát chặt chẽ, mỗi khi xuất chinh đều lập dự toán chi phí để đề phòng tình trạng tham nhũng, các khoản chi tiêu quá mức sẽ bị báo cáo phê bình.

Kiểm soát tài chính chặt chẽ là tốt, nhưng sẽ dẫn tới chuyện các quân đoàn không sẵn sàng làm thêm những việc khác.

Một đội quân lớn như vậy, bất kỳ một hành động tùy tiện nào cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực.

Dung Thời: "Không phải ngài tới cứu chúng tôi sao?"

Kim Đại Triệu: "..."

Tống Du: "Cho nên ông tính toán mặc kệ bọn chúng?"

Kim Đại Triệu: "Quân đoàn được quân đội phái đi cứu viện đang trên đường tới, các cậu không cần phải lo lắng."

"Quân đoàn 3 ấy hả?" Tống Du cười nhạo: "Chẳng biết phái tới đây giúp tôi hay giúp bọn chúng."

Kim Đại Triệu liếc nhìn Tần Lạc phía xa, hạ thấp giọng: "Hẳn ngài biết ai đứng sau lưng Triệu gia và Lưu gia? Tôi khuyên ngài nên nghĩ kỹ trước khi hành động."

Triệu gia và Lưu gia thuộc phe đại vương tử, sau lưng đại vương tử là vương hậu Kỷ Linh.

Đã dám công khai tấn công Tống Du thì sợ rằng không chỉ có như thế.

"Người ông cần khuyên phải là bọn họ mới đúng." Ánh mắt Tống Du lạnh dần: "Tồn tại không tốt sao? Đâu nhất thiết phải gây chuyện với tôi."

Kim Đại Triệu nhíu mày, trực giác cảm thấy sự việc còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng.

Tống Du nhìn ông: "Ông xác định sẽ mặc kệ hả?"

Kim Đại Triệu: "..."

Dung Thời: "Chiến hạm mới thoạt nhìn không tồi."

Tống Du: "Cho mượn dùng chút đi"

Kim Đại Triệu: "............"

Hai thằng nhãi con này.

Tần Lạc dạo một vòng, nói đến miệng khô khốc, khi thấy Dung Thời và Tống Du đi theo Kim Đại Triệu lên ghế chỉ huy, bèn vác máy chạy tới.

Kim Đại Triệu cố ý nâng cao giọng: "Các cậu nắm rõ tình hình của những kẻ nổi loạn, vậy nên kế tiếp tạm thời giao quyền chỉ huy cho các cậu, để tôi xem thành quả kiến tập lần trước."

Dung Thời hơi gật đầu, nhìn Tống Du.

"Em tới, anh hỗ trợ em."

Tống Du khẽ cười: "Không sợ em bẫy anh hả? Nhỡ bị bắn trúng thì phải làm sao?"

Dung Thời: "Chiến hạm là của người khác, có xuyên thủng anh cũng chẳng đau lòng."

Tống Du thản nhiên gật đầu: "Nói cũng phải."

Kim Đại Triệu: "..." Coi ông là liệt sĩ hả?

Chỉ hơn mười phút, chiến hạm trong quân đoàn của Triệu Võ tụ tập lần nữa.

Tống Du giơ tay vuốt nhẹ, tầng tầng lớp lớp cửa sổ ảo tản ra.

Cậu nhanh chóng xem xét cách bố trí đội hình chiến đấu của quân đoàn 2 qua màn hình giám sát, chậm rãi nói: "Em trai, kết nối với chiến hạm chủ lực của đối phương."

Zero Reese: "Đang kết nối... bị đối phương từ chối... đang cưỡng chế kết nối... đã kết nối."

"Đệt mợ!"

Ngay khi kết nối, đối diện truyền đến tiếng mắng chửi thô lỗ của Triệu Võ xen lẫn âm thanh ồn ào.

Tống Du nhìn màn hình, cười như không cười: "Tôi cho anh ba giây đồng hồ để nhắn với người ra lệnh cho anh phải thừa nhận sai lầm trước mặt mọi người, tôi sẽ cân nhắc cho hắn được toàn thây."

Không hack được phát trực tuyến đành chịu, hiện giờ còn bị cưỡng chế kết nối, Triệu Võ nhìn chằm chằm gương mặt đẹp của Tống Du, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm.

Đang định lên tiếng, Tống Du lại chặn họng.

"Được rồi, đã đến giờ."

Triệu Võ: "..." Không đếm ngược sao đã đến giờ rồi?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Võ, Dung Thời: "..."

Tin tưởng Bé Mèo Tống sẽ chơi theo luật, tức là bạn thua.

Tần Lạc mím môi, suýt phì cười.

Điện hạ tùy tiện nói mà cũng tin?

Tống Du vẫy tay, chuyển giao diện mô phỏng tới gần rồi nhấp khẽ vài cái: "Đội tiên phong thứ nhất thứ hai tấn công chính diện, đội ba đội bốn hỗ trợ hai bên trái phải, các đội còn lại vòng ra đánh bọc phía sau, đừng có tiếc đạn, chi phí tôi chi."

Sau khi hạ lệnh đơn giản và thô bạo, một loạt cửa sập bên hông MAX811 mở, vô số máy bay chiến đấu xông ra.

Những đốm sáng bùng lên khắp nơi trên màn hình ảo.

Dung Thời quá hiểu Tống Du, chỉ cần xem bước đầu tiên hắn đã biết mười bước tiếp theo.

Hắn liếc nhìn dữ liệu trên các màn hình ảo, đẩy thứ hữu dụng vào tầm tay cậu.

Bình luận trên livestream lại sôi trào...

"Đùa à? Đây là chỉ huy quân đoàn thật chứ đâu phải chơi Star Wars! Anh cả trâu bò!"

"Quân số vũ khí hai bên không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng thế tiến công lại kém xa."

"Chính diện đối đầu! Không hổ là mỹ nhân Tống, táo bạo y như Star Wars vậy!"

"Chủ tịch giúp cậu ấy sàng lọc số liệu, kiểm soát chi tiết, một nóng nảy một bình tĩnh, phối hợp cực kỳ ăn ý, quả thực trời sinh một đôi!"

"Tuy bây giờ nói lời này không thích hợp lắm, nhưng họ đứng chung một chỗ thật là đẹp mắt áu áu áu áu!"

"Tâm lý đối phương đã sụp đổ, bị đánh tơi bời, hoàn toàn bất lực trước thế tiến công mạnh mẽ, trực tiếp tan vỡ."

Ares: "Kim chủ papa, có cần tôi hỗ trợ không?"

Zero Reese: "Tôi cũng muốn hỗ trợ."

Tống Du quan sát đồng thời số liệu biến động trên các cửa sổ ảo, tay không ngừng nghỉ, chỉ huy thay đổi đội hình căn cứ dựa vào tình hình chiến trường, phối hợp với các đội khác điều chỉnh cường độ tấn công.

"Không, hiện giờ chưa cần tới chúng mày."

Đội cơ giáp tạm thời không phải xuất kích, hai thầy trò Thanh Tùng và Cừu Thiên Hạo ngồi trên bậc thang trong khoang cơ giáp xem phát trực tuyến.

Thanh Tùng ngạc nhiên kêu lên rồi lắc đầu thở dài: "Thủ trưởng kiên cường cả đời, không ngờ lại bại trong tay Tống Du."

Cừu Thiên Hạo: "Có lẽ chỉ muốn lừa để lấy lại hai con chiến hạm chăng?"

"Tôi theo quân đoàn 2 bao nhiêu năm như vậy, ông ấy chỉ mới nhường quyền chỉ huy có hai lần, một lần giải cứu Lão Lâm ở V99, một lần là hiện tại." Thanh Tùng thở dài: "Lập trường của thủ trưởng và quân đoàn, đã thay đổi sau khi trở về từ lần xuất chinh đó."

Cừu Thiên Hạo: "Có phải bị Tống Du ép buộc không?"

Thanh Tùng bật cười: "Nếu ông ấy dễ dàng thỏa hiệp như vậy, sao có thể kiên trì không về phe ai trong môi trường quân đội người ăn thịt người tới mấy chục năm chứ?"

Giao quyền chỉ huy cho hai thằng nhóc chưa gia nhập quân đội, để mặc họ xằng bậy.

Có thể tùy hứng như vậy, đâu chỉ là đứng về phe, mà cưng chiều hơn cả bảo bối.

Nhìn hình ảnh hai người phối hợp khăng khít, Cừu Thiên Hạo nhỏ giọng: "Họ đứng ở kia gây cho người ta cảm giác họ có thể làm được bất cứ điều gì, đổi lại là em, em cũng đứng về phe họ."

Quân đoàn Triệu Võ, tất cả mọi người đều khủng hoảng.

Nhìn gương mặt Tống Du xuất hiện trên màn hình ảo, có giọng nói cứ gào thét trong lòng - ván cờ này họ thua chắc rồi.

"Hoảng cái gì? Đánh cho tôi!" Triệu Võ điên cuồng hô to: "Nếu thua thì tất cả đều phải chết! Đánh cho tôi!"

Khả năng "chết" khơi dậy ý chí chiến đấu, trong nháy mắt hỏa lực lại dày đặc.

Vài luồng pháo phân tử xuyên qua chiến tuyến bắn về phía chiến hạm chính MAX811.

Dung Thời ra lệnh di chuyển, tránh né hỏa lực một cách chính xác, toàn bộ đều trượt qua vỏ chiến hạm.

"Tiểu Du, mấy phút nữa sẽ bao vây tiễu trừ?"

Tống Du nhìn thời gian: "Mười phút đi, còn chưa chơi đủ."

Dung Thời: "Được."

Nhìn dáng vẻ họ thong dong bình tĩnh, Kim Đại Triệu mặt ngoài trấn định, trái tim lại run rẩy.

Đây là chiến hạm thật đấy! Vừa lên đường được mấy ngày, đừng có làm trầy da tróc vỏ!

Không thể nhịn nổi, ông nghiêm nghị nhắc nhở: "Kiềm chế một chút cho tôi, thế là được rồi!"

Tống Du không quay đầu lại: "Tôi đã cố gắng kiềm chế lắm rồi."

Kim Đại Triệu: "..."

Chưa đầy mười phút, Triệu Võ thật sự không trụ được, lời nói hùng hồn trước đó ngang thả rắm, hắn quẳng lại chiến hạm đã hỏng một nửa, chạy vào khoang thoát hiểm chứa máy bay chiến đấu loại nhỏ.

Nhìn máy bay chiến đấu trượt trên đường ray rồi bay ra khỏi chiến hạm, trái tim loạn nhịp của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

An toàn rồi.

Giọng nam điềm tĩnh đột ngột vang bên tai...

"Xin chào quý khách, hệ thống trí năng đã kiểm tra và nhận thấy ngài thích hợp với chế độ điều khiển mở, nên đưa ra phương án tương xứng với ngài, nắp cabin sẽ tự động văng ra sau năm giây nữa... năm..."

"Đệt! Tình huống gì vậy?"

Triệu Võ da đầu căng cứng, toàn thân tê dại, hoảng loạn gõ lên bàn điều khiển, nhưng không tài nào dừng đếm ngược.

Đây chính là vũ trụ, một khi mở nắp hắn sẽ mất mạng ngay tức khắc!

"Ba... hai..."

"Cứu mạng, cứu mạng! Tôi không muốn chết, không muốn chết!" Sắc mặt Triệu Võ trắng bệch, trong lúc hoảng loạn hắn mở trang bị khẩn cấp lấy đồ phi hành gia, nhưng bởi vì run quá, mặc không kịp!

Vừa xỏ được một ống quần, đếm ngược kết thúc, hắn hoảng hốt quá độ, trực tiếp ngất xỉu.

01: "Thế này mà cũng đòi đánh ông chủ và kim chủ papa, xì."

00: "Xì."

Trước sau chừng hai ba tiếng đồng hồ, sáu quân đoàn bị đánh tan tác. Lưu Đức, Triệu Võ và những tên khác đều bị bắt sống rồi áp giải về quân đoàn 2, Dung Thời và Tống Du toàn thắng.

Tần Lạc lúc đầu còn bận rộn giải thích, sau phấn khích quá, quên béng công việc, hò hét không ngừng nghỉ, đến lúc hoàn hồn thì cổ đã khàn khàn.

Thấy Dung Thời và Tống Du dắt tay nhau bước xuống, lúc này Tần Lạc mới nhớ ra mình đang livestream.

Thoạt nhìn, số người online trong phòng phát trực tuyến đã hơn hai tỷ, tương đương với một tinh cầu nhỏ.

Tần Lạc mắt sáng lấp lánh: "Anh, nhìn hai người chỉ huy có vẻ rất đơn giản!"

Tống Du: "Đúng vậy."

Tần Lạc: "Đơn giản như thế nào?"

Dung Thời trả lời giúp cậu: "Đơn giản hơn bài thi cuối tháng."

Tần Lạc: "..."

Sinh viên quân sự chầu trực trong phòng phát trực tuyến cả ngày trời chỉ muốn hét toáng lên: "..."

Quá ghê gớm!

Chờ quân đoàn 3 theo lệnh cứu viện chậm rãi bay tới, Dung Thời và Tống Du đã được quân đoàn 2 hộ tống tới tinh cầu Đế Đô.

Gây chuyện lớn một hồi, lộ trình sau đó suôn sẻ khác thường.

Bắt được bao nhiêu quân nổi loạn, Kim Đại Triệu phải quay về tổng bộ báo cáo, Dung Thời và Tống Du thì muốn tới cung điện.

Lúc từ biệt, Kim Đại Triệu định nói lại thôi.

Tống Du: "Yên tâm, hãy đưa hóa đơn cho trợ lý đặc biệt của tôi, anh ấy sẽ quyết toán với ông."

"Tôi có lo chuyện ấy đâu!" Kim Đại Triệu nôn nóng đáp.

Đây là tình huống khẩn cấp, quân đội chưa đến mức ngay cả chi phí này cũng không cho báo cáo.

Ông nhìn bọn họ nghiêm túc bảo: "Sắp hai mươi tuổi cả rồi, cũng nên sinh con thôi."

Dung Thời: "..."

Tống Du: "..."

Hai lần trước bởi vì tư thế bề trên mà bỏ lỡ cơ hội, Kim Đại Triệu nghĩ lần này mình cần phải khiêm tốn, tiếp đón bình dân.

"Các cậu làm xước chiến hạm mới của tôi, thì phải chia cho tôi một đứa con chứ?"

Dung Thời: "..."

Giọng điệu này, là cảm thấy họ không chỉ có thể sinh, mà còn có thể sinh mấy đứa?

Muốn bé con đến điên rồi hả? Tống Du liếc nhìn Kim Đại Triệu, ánh mắt thương hại: "Ngài Kim à, muốn bé con thì phải chữa trị đôi mắt trước đã."

Kim Đại Triệu: "..."

"Điện hạ."

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, họ quay đầu nhìn, là Bạc Vinh.

Người trong cung tới, Kim Đại Triệu đành phải dừng đề tài, chẳng cam lòng rời đi.

Trên đường vào cung, Dung Thời nhìn Bạc Vinh ngồi trên ghế lái qua gương chiếu hậu.

"Ở bên đó ông ấy có thuận lợi không?"

Bạc Vinh tay đeo găng trắng, đặt trên vô lăng, ông hơi quay sang gật đầu với Dung Thời.

"Đã có đột phá, nhưng thời gian này chưa thể trở về."

Dung Thời: "Vâng."

"Phụ vương đâu?" Tống Du chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, biểu cảm nhìn không ra vui buồn: "Đã ổn hơn chưa?"

Bạc Vinh cụp mắt: "Ngoại trừ phòng làm việc của bệ hạ, tôi bị hạn chế ra vào, không biết tình trạng sức khỏe của bệ hạ thế nào."

Tống Du: "Là không biết thật hay không biết giả?"

Trầm mặc một lát, Bạc Vinh hạ thấp giọng: "Bệ hạ không muốn ngài nhảy vào vũng nước đục này."

"Thật hả?" Tống Du cười lạnh: "Nhưng tôi không trở lại, thì kế hoạch của ông ấy làm sao tiếp tục thực hiện?"

Tay Bạc Vinh đặt trên vô lăng siết chặt.

"Hành động trước sau không nhất quán, tâm tư sâu xa hơn bất cứ ai." Sắc mặt Tống Du tối tăm: "Lão già chết bầm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.