Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 162



Hiện tại đã bốn giờ sáng, nhưng Tống Du chẳng buồn ngủ chút nào.

Ngồi trong khoang chỉ huy, mắt nhìn cửa sổ ảo lớn nhỏ, đầu óc không thôi nghĩ về ba.

Mặc dù ký ức kiếp trước đã trở lại, nhưng tất cả đối với cậu hệt như giấc mộng vô cùng chân thực.

Trước khi chính thức gặp mặt Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ chết trận.

Trước khi xóa bỏ hiểu lầm với phụ vương, phụ vương qua đời vì bệnh tật.

Ngay bản thân cậu trước khi mất vì bệnh, ba cũng không đến tìm, chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong mộng hết thảy đều tàn khốc, mà khoảnh khắc mở mắt, lại tưởng đang nằm mơ bởi hiện thực quá tốt đẹp.

Hóa ra ba giả chết để trà trộn vào tổ chức của kẻ thù, hóa ra thời điểm này, ông ấy vẫn còn sống.

Tống Du nhéo mạnh vào đùi, chỉ sợ mình nằm mơ.

Nghĩ tới những lúc không biết lựa lời mà nói, ánh mắt khẽ đổi, cậu lấy tay che mặt.

Không ổn, quá sức chịu đựng.

Con thỏ bỏ chạy, để lại mình cậu, căn bản chẳng có mặt mũi nào gặp ba.

"Tiểu Du."

Sợ gì tới đó, nghe thấy giọng Thẩm Tư Niên, Tống Du cứng đờ quay sang: "Phụ vương ngủ rồi ạ?"

"Ừ." Thẩm Tư Niên ngồi xuống ghế bên cạnh cậu: "Nồng độ chất dẫn dụ của ông ấy lên xuống thất thường, ba phải dẫn đường cả đêm mới đỡ hơn một chút."

Tránh cho bản thân nhớ về lịch sử đen tối, Tống Du hỏi: "Độ xứng đôi của cha và ba là bao nhiêu?"

Thẩm Tư Niên móc điếu thuốc ra ngậm, nhưng không châm lửa.

"Hai mươi ba mươi gì đấy, hơi thấp."

Tống Du hỏi: "Trước đó hai người không thử đo sao?"

Trong lịch sử, các vị vua đều có quyền truy cập vào hệ thống ghép đôi chất dẫn dụ. Trước đây ứng cử viên cho vị trí vương hậu đều phải có độ xứng đôi với quốc vương từ 90% trở lên, tuy nhiên quy tắc bất thành văn này đã bị hủy bỏ sau khi hệ thống ghép đôi đóng cửa được 10 năm.

Nhân loại đủ năng lực chinh phục các tinh cầu, chẳng thiếu tài nguyên cũng chẳng phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng, thế nên chẳng cần thiết hy sinh tự do để đổi lấy chất lượng giống nòi.

Chế độ hôn phối phụ thuộc quá mức vào độ xứng đôi chất dẫn dụ, chỉ khiến xã hội thụt lùi.

"Hệ thống ghép đôi đã hỏng, bằng không chẳng cần phải tốn bao nhiêu công sức đi điều tra như thế." Thẩm Tư Niên nghiêng đầu nhìn màn hình ảo cách đó không xa: "Nếu sử dụng được thì mọi việc quá thuận lợi."

Hóa ra thời điểm này nó đã hỏng rồi. Tống Du tựa vào ghế, chân dài bắt chéo, tay nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út theo thói quen mỗi khi nghĩ ngợi.

Kiếp trước lúc cậu tiếp nhận cục diện rối rắm thì hệ thống ghép đôi đã hỏng, kỹ thuật thất truyền, Coca phải tốn bao nhiêu năm mới sửa được.

"Tiểu Du."

"Dạ?"

Suy nghĩ của Tống Du gián đoạn, một bàn tay chạm vào mái tóc cậu.

Thẩm Tư Niên ôm đầu con trai xoa lung tung.

"Ba xin lỗi vì bao nhiêu năm không chăm sóc con."

Tống Du chủ động cúi đầu để tiện cho ông xoa. Nhận lời xin lỗi sau chừng đó thời gian, ánh mắt cậu phức tạp, giờ phút này chính bản thân cậu cũng chẳng biết tâm trạng mình là gì.

"Không cần phải xin lỗi con đâu, nếu đổi vị trí chưa chắc con đã làm tốt được như ba." Chỉ trong tích tắc, Tống Du mỉm cười ngẩng đầu, cố ý trêu chọc ông: "Con đã có Dung Thời nên cũng chẳng quan tâm lắm."

Thẩm Tư Niên: "..."

Lời này thoạt nghe chẳng sao cả, những càng ngẫm lại càng thấy trái tim nhói đau?

Dốc bầu tâm sự xong, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhìn trận chiến bên ngoài, Thẩm Tư Niên hơi cau mày: "Chẳng biết đánh đến bao giờ."

"Không lâu đâu." Tống Du dõi theo tầm mắt ông: "Kết thúc sớm còn đi đón vợ con nữa."

Năm rưỡi sáng, Thiên Lí quay trở lại sau khi đã nghỉ ngơi.

Tại cuộc họp thường kỳ, ông nghe các quân đoàn báo cáo, rồi căn cứ tình hình hiện tại để điều chỉnh phương án tác chiến.

"Cứ phòng thủ cho vững, chúng ta chẳng cần vội, càng nôn nóng càng dễ bị đối phương lợi dụng sơ hở."

Nghe thế, Tống Du phản bác: "Trì hoãn quá lỗi thời, bởi chúng ta không có nhiều thời gian."

Thiên Lí quay sang: "Điện hạ có phương án khả quan hơn sao?"

Các sĩ quan chỉ huy đồng thời nhìn cậu, tất cả đều muốn nghe xem vị vương tử điện hạ làm việc quái đản, hầu như chưa từng ra chiến trường này có thể đưa ra phương án gì hữu dụng.

Tống Du đặt tay lên tay vịn, lưng thẳng tắp, khí thế hoàn toàn áp đảo cả một bàn tướng quân: "Phương án phòng thủ tốt nhất chính là chủ động xuất kích."

-

Hai phe giằng co trên bầu trời khiến tinh cầu Đế Đô lâm vào tình trạng khủng hoảng.

Bao nhiêu năm kể từ khi thành lập Đế Quốc cho đến nay, những cuộc chiến lớn bé vẫn liên tục diễn ra, nhưng hầu hết đều là chống lại thể biến dị.

Dân chúng sinh sống nhiều thế hệ ở tinh cầu Đế Đô chưa từng chứng kiến một màn khủng bố như vậy.

Vô số người quan sát cuộc chiến qua lồng phòng hộ, ban đầu họ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, livestream và quay video như bắt gặp hiện tượng mới lạ.

Nhưng thời gian càng trôi đi, họ càng hoang mang.

Các kênh phát trực tuyến bị chặn đứng, video tung lên mạng bị xóa bỏ, thậm chí viết vài từ khóa có liên quan cũng không tài nào đăng bài được.

Tin tức bị ém nhẹm, kẻ địch vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu.

Lúc này, hệ thống phòng thủ trên các tinh cầu đã được kích hoạt hoàn toàn, tất thảy bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Mặc dù chẳng rõ nguyên do, dân chúng vẫn cảm nhận được sự bất thường.

Trên các mạng xã hội lớn, nhiều người sốt ruột bàn tán...

"Đến thời gian diễn tập hằng năm phải không? Lồng phòng hộ gần nhà tôi đã được bật, số lượng AI tuần tra cũng tăng lên."

"Hiếm hoi lắm tôi mới ra ngoài mua đồ, thế mà bị kiểm tra ngẫu nhiên tới ba lần, phải may mắn tới mức nào mới được như vậy?"

"Hay là gần đây tia vũ trụ tăng cường, thể biến dị lại bắt đầu sinh sôi nảy nở? Tôi vừa mới chuẩn bị bản hướng dẫn du lịch một vạn từ xong mà Q^Q"

"Trước đây các cuộc diễn tập đều căng thẳng thế à? Sao cứ cảm thấy sai sai."

Tinh cầu Học Phủ...

So với dân chúng thì sinh viên trường quân sự càng nhạy bén, trong số đó không ít người thuộc dòng dõi quân nhân, đương nhiên nắm rõ tin tức hơn một chút.

Sau buổi phát trực tuyến của Dung Thời và Tống Du, diễn đàn trường quân đội chưa từng lặng sóng.

Phần ẩn danh trong diễn đàn...

"Nghe nói đàn anh ra ngoài làm nhiệm vụ đều được gọi trở về."

"Tinh cầu Đế Đô loạn như một mớ bòng bong rồi, chẳng biết chủ tịch và Tống Du thế nào."

"Nhiều năm về trước đã có người tiên tri, quân đội chia cắt thế này thì sớm hay muộn cũng xảy ra chiến tranh. Không ngờ có kẻ thật to gan, muốn chiếm lấy vị trí kia."

"Chuyện tương tự đã lặp lại trong lịch sử không biết bao nhiêu lần rồi, ai ngờ chúng ta lại chứng kiến."

"Thời điểm đặc biệt này chỉ hận bản thân vẫn còn là sinh viên, giá có thể cống hiến hết mình vì đất nước thì còn gì hơn."

"Chắc chắn lãnh đạo cấp cao sẽ dẹp được!"

Hiệu trưởng Lý Hoa Đinh bị cách chức, Tần Trì quản lý trường học đã đề nghị Thiên Phàm tạm giữ chức hiệu trưởng, toàn quyền phụ trách công tác bảo vệ trường quân đội.

Trong văn phòng, sau khi liên tục kiểm tra lồng phòng hộ ở các địa điểm trong trường và tình hình trang thiết bị khẩn cấp, Thiên Phàm mệt nhọc xoa xoa đôi mắt nhức mỏi.

Từ lúc bắt đầu, ông vẫn ở trong văn phòng, bận rộn tới mức chẳng có thời giờ ăn uống.

Cốc cốc cốc.

Sau khi gõ xong, Trịnh Hải - chủ nhiệm sinh viên năm 2 mở cửa bước vào.

"Lại có công văn cấp trên gửi tới." Trịnh Hải đưa tài liệu được đóng dấu qua, vẻ mặt phiền muộn: "Phải tăng cường phòng thủ, giá mà họ thông báo sớm hơn một chút thì chúng ta có thể đưa bọn nhỏ về nhà trước."

Thiên Phàm nhanh chóng lật vài tờ ra xem, lắc đầu: "Đưa về nhà chưa chắc đã an toàn bằng ở đây."

Trừ bỏ trang bị thiết yếu, học viện còn kho vũ khí, rất hữu hiệu trong trường hợp cấp bách.

Thiên Phàm: "Thầy Trịnh, hãy giúp tôi thông báo, tạm dừng tất cả các chương trình học ngoài trời, tăng cường khóa sơ cứu và khóa thực chiến trong lớp, bảo đảm mọi sinh viên đều duy trì trạng thái tốt nhất."

Duy trì trạng thái tốt nhất? Trịnh Hải ngẩn ra: "Ý thầy là...?"

Chưa nói hết câu, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Triệu Khải Tề - chủ nhiệm sinh viên năm 3 vội vã bước vào.

"Chiến tranh bắt đầu rồi!"

Thiên Phàm đứng bật dậy, sắc mặt chưa bao giờ nghiêm trọng đến thế.

Tần Lâm và Kỷ Minh còn ở phòng thí nghiệm!

Tiếng bắn phá liên tục vang lên trên đỉnh đầu, bức tường kim loại phát ra âm thanh chát chúa, dụng cụ trên bàn thí nghiệm rung chuyển.

Nhưng Tần Lâm và Kỷ Minh đều đắm chìm trong thí nghiệm, cứ như không thấy.

Chỉ chốc lát, Hạt Dẻ đẩy cửa tiến vào, giọng nôn nóng: "Ngài Tần, ngài Kỷ! Tình thế cấp bách, hai vị mau chuẩn bị, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."

Chẳng ai để ý tới hắn.

Tiếng bắn phá lại vang lên, một quân đoàn vô danh đang thả bom xuống lồng phòng hộ.

Một khi lá chắn vượt quá tải trọng, họ sẽ bị tấn công trực diện, cho dù phòng thí nghiệm kiên cố tới mức nào cũng không trụ nổi trước đòn tấn công bằng pháo phân tử.

Hạt Dẻ tuyệt vọng, không ngừng thúc giục.

Kỷ Minh bỗng nhận ra phòng thí nghiệm có thêm một người, ông híp mắt nhìn: "Liệu trong một tiếng có thể quay lại không?"

Hạt Dẻ chẳng chút nghĩ ngợi, lắc đầu: "Chắc là không."

Kẻ địch liên tục bắn phá lồng phòng hộ, cố gắng chọc thủng lớp phòng ngự đầu tiên của tinh cầu Học Phủ, hành động đó đủ thuyết minh đối phương đã sẵn sàng mất cả chì lẫn chài.

Đừng nói hai tiếng, hai ngày chưa chắc đã quay lại được.

Kỷ Minh nghiêng đầu nhìn dữ liệu thí nghiệm trên màn hình ảo, nói: "Vậy tôi không đi."

Hạt Dẻ: "..."

Ông lão thật cố chấp.

Hắn gửi gắm hy vọng vào Tần Lâm, ngày thường tính tình ôn hòa thân thiện, nhất định có thể thuyết phục ông Kỷ rời đi.

Ai ngờ cũng thế.

Tần Lâm: "Một tiếng nữa mới có kết quả thí nghiệm, chúng tôi không thể rời đi được, hoặc là một tiếng sau mới có thể rời đi."

Hạt Dẻ: "..."

Trong khoang chỉ huy chiến hạm trên bầu trời tinh cầu Học Phủ, Lâm Quyền và Lục Hữu Khải ngồi đối diện nhau.

Lâm Quyền: "Không ngờ có một ngày Lục gia lại hợp tác với Lâm gia."

Lục Hữu Khải ngồi bên phải ghế chỉ huy, vẻ mặt bình thản, nhìn không ra cảm xúc.

"Hai nhà đều nguyện trung thành với đại điện hạ, chỉ cần đại điện hạ lên ngôi thì chúng ta không phải là giặc."

Lâm Quyền nở nụ cười sâu kín, gương mặt nghiêm túc không trở nên hiền lành mà ngược lại càng làm cho người khó nắm bắt.

Thiết bị đầu cuối bỗng vang lên, ông ta nhìn lướt qua rồi đứng bật dậy, há miệng cười lớn.

【Thành công chặn đứng tàu thoát hiểm, bắt được cả bệ hạ và nhị điện hạ rồi.】

"Phải vậy chứ!" Gương mặt già nua của Lâm Quyền không giấu được vẻ mừng rỡ: "Bắt Kỷ Minh về nữa là mọi việc sẵn sàng."

Ông ta gọi cháu trai Lâm Nhạc tới, dặn dò: "Thông báo cho tổ chức, thúc đẩy cuộc chiến dư luận, đã đến thời điểm phản kích."

Muốn danh chính ngôn thuận thì phải có cớ xuất binh.

Mấy năm nay tổ chức đã khống chế hàng vạn giới tinh anh, chỉ cần họ lên tiếng cùng lúc, cộng với việc công bố vài tin tức thật giả, dư luận sẽ đổi chiều.

Lâm Nhạc gật đầu, chuyển sang chuyện khác: "Cơ sở xử lý nguồn năng lượng của chúng ta bị tấn công, hiện tại nguồn cung cấp bị cắt đứt, năng lượng còn lại chỉ đủ dùng trong ba ngày nữa."

Lâm Quyền ngẩn ra, vẻ mặt tức khắc thay đổi: "Chuyện quan trọng như vậy sao cháu không nói sớm!"

Phòng thí nghiệm, Hạt Dẻ sốt ruột chờ.

Còn mười phút nữa.

Tại sao lại còn những mười phút nữa?

"Anh cả!" Một vệ sĩ ngầm từ bên ngoài chạy vào: "Có động tĩnh, chúng ta đã bị bao vây!"

Ánh mắt Hạt Dẻ thay đổi.

Người của họ không nhiều lắm, chỉ có 50 thành viên, nhưng kẻ địch lại phái tới mấy quân đoàn, nhân số hoàn toàn bị nghiền ép.

Hắn cắn răng hạ lệnh: "Bảo anh em chuẩn bị sẵn sàng, liều chết giữ vững!"

Vệ sĩ: "Dạ!"

Hắn rút súng nắm trong tay, xoay người bước về phòng thí nghiệm, trước mắt phải tranh thủ giấu người đi đã.

Vừa đẩy cửa thì thấy Tần Lâm và Kỷ Minh ôm hòm thuốc vội vã chạy ra.

Tần Lâm vội vàng nói: "Chúng tôi xong rồi, đi thôi!"

Hạt Dẻ: "Vâng!"

Nhưng hắn chưa kịp xoay người, sau lưng bỗng có động tĩnh, hắn phản ứng nhanh chóng, đẩy hai ông lão ra sau cánh cửa.

Cùng lúc, tiếng súng vang lên, mặt đất họ vừa đứng xuất hiện mấy lỗ đạn đen ngòm.

Bên ngoài tiếng súng vang lên liên miên không dứt, Hạt Dẻ quan sát tình hình, vẻ mặt căng thẳng.

"Không thể ra được, hai vị mau tìm chỗ trốn đã, chờ tôi thông báo."

Kỷ Minh tuổi tác đã cao, mấy ngày không ngủ lại càng suy yếu, bị Hạt Dẻ đẩy một cú, đầu váng mắt hoa.

Ông ôm chặt hòm thuốc, nhìn xung quanh, phát hiện chỗ trốn duy nhất là chui vào gầm bàn.

"Tại sao lại thế?" Kỷ Minh và Tần Lâm vội vàng chạy tới đó, gian nan khom lưng chui vào: "Tốt xấu gì tôi cũng là một học giả, sao lại phải chui vào gầm bàn thế này? Có còn tí danh dự nào không?"

"Ông đừng phàn nàn." Tần Lâm thở phì phò, chật vật kéo chiếc ghế ra chắn trước mặt hai người: "Mình giữ cái mạng già vì thuốc, danh dự để làm gì?"

Kỷ Minh cứng đờ, chẳng biết nói sao.

Nếu ban đầu ông không dễ dàng tin tưởng Lâm Quyền, thì chuyện đâu đến nông nỗi này.

Đúng là ông chẳng thể chối bỏ tội lỗi của mình.

Tiếng súng ngày một rõ, càng lúc càng gần.

Hạt Dẻ hít sâu một hơi rồi xông ra ngoài.

"Chàng trai, nhớ cẩn thận!" Tần Lâm lo lắng, nhịp tim đập thình thịch.

Hai ông lão ngồi xổm dưới gầm bàn, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, chẳng một ai dám lên tiếng.

Không biết trôi qua bao lâu, tiếng súng bên ngoài vẫn liên miên không dứt.

Bên tai đột ngột vang lên tiếng bước chân, ngực họ nện bình bịch.

Tần Lâm ngó nghiêng, tay túm lấy chân ghế.

Tiếng bước chân ngày càng gần, trước mặt họ xuất hiện một đôi ủng quân đội màu đen.

Ngay khi người kia đứng lại, Tần Lâm hít sâu một hơi, dùng sức đẩy ghế ra.

Nhưng lại bị đối phương dễ dàng ấn xuống.

Thời điểm cả hai tuyệt vọng thì nghe thấy phía trên truyền xuống giọng nói lạnh lùng êm tai.

"Hai cụ già ngồi xổm dưới gầm bàn như thế sao không bị đau lưng nhỉ?"

Tần Lâm: "..."

Kỷ Minh: "..."

Giọng nói này, ngữ điệu này, khiến người nghe tức chết.

Chính là Dung Thời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.