Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 2



Câu nói cứ văng vẳng bên tai, cả hội trường chìm trong bầu không khí im lặng chết chóc, ai cũng tưởng mình gặp ảo giác.

Trò hề gì đây?

Phút chốc, sĩ quan cấp cao và lãnh đạo trường ngồi ở hàng ghế đầu không kịp phản ứng.

Học viện Quân đội Trung ương với bề dày lịch sử ngàn năm chưa từng xuất hiện một vị tân chủ tịch ngông cuồng thế này!

Dường như chẳng hề cảm nhận được bầu không khí quái dị trong sân, Dung Thời tiếp tục phát huy, dùng ngữ điệu cực kỳ thản nhiên mà nói hươu nói vượn: "So với chiến trường thì tôi khao khát mái ấm gia đình hơn, thế nên tôi hy vọng có thể trải qua bốn năm an toàn trong trường học. Sau khi tốt nghiệp thì làm công chức nhà nước, cưới một người vợ dịu dàng, chung sống hoà thuận vui vẻ, đây chính là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời tôi."

Nói xong, hắn nhìn về phía Thiên Phàm ngồi rồi gật đầu, không hề liếc qua hàng ghế trước, dứt khoát xuống đài.

Tới khi hắn biến mất, cả hội trường mới dội lên từng đợt hít khí, ai cũng mang biểu cảm như gặp phải quỷ, trong đầu chỉ tồn tại ý nghĩ duy nhất – Á đù! Có trò hay để xem rồi!

Bị các cấp lãnh đạo trường học vây quanh – Thiên Phàm: "..." Thằng nhóc ngạo mạn, cậu chết chắc rồi!

Trên hàng ghế tân sinh viên, tâm trạng u ám trong hai ngày qua của Lục Minh tức khắc bị quét sạch, tầm mắt hắn đảo qua những sĩ quan ngồi phía trước, có thể thấy rõ vẻ thất vọng trên gương mặt bọn họ.

Thành tích hàng đầu thì sao nào, một khi tư tưởng giác ngộ có vấn đề thì nên quên ngay chức chủ với chả tịch gì đó đi.

Hắn mở thiết bị đầu cuối, phát tin tức.

【Tuôn bài bóc phốt lên.】

-

Dung Thời diễn thuyết xong, tính toán chuồn êm nhưng thất bại, hắn bị Thiên Phàm tóm ngay ở cửa rồi lải nhải suốt nửa tiếng đồng hồ.

"Diễn thuyết tiêu cực, tư tưởng có vấn đề! Cơ hội tới quá dễ dàng nên cậu chẳng biết quý trọng phải không? Bỏ lỡ lần này thì ngày sau chẳng biết khi nào mới có! Tôi đã dặn dò tới mấy trăm lần rồi, thế mà cậu... cậu lại còn..."

Ngón tay run lên vì tức giận, Thiên Phàm mắng tới miệng lưỡi khô khốc, thấy Dung Thời vẫn thờ ơ thì hai mắt đỏ bừng: "Rốt cuộc cậu có biết mình mắc sai lầm không?"

Dung Thời: "À."

Nắm đấm thép trúng vào bông gòn, Thiên Phàm khó thở tức ngực: "Nếu sớm biết cái đức tính này của thằng nhóc cậu thì tôi để người khác lên thay cho xong, cơ hội tốt đến thế lại bị cậu... hừ hừ - a a a tôi đau lòng quá..."

Dung Thời: "..." Khóc thật à.

Hắn lấy tập khăn giấy trong túi đã chuẩn bị từ trước, rút một tờ đưa qua, động tác tương đối thuần thục: "Sắp xuất hiện nếp nhăn kìa."

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Thiên Phàm cuống quít cầm khăn giấy, nỗ lực căng khóe mắt, rồi khịt khịt mũi mà hỏi: "Thật à? Có rõ không?"

Dung Thời: "Tốt hơn rồi."

"Phù, thật may mắn." Thiên Phàm ấn nhẹ khóe mắt, khẽ khàng thở ra, đột nhiên phản ứng lại, ông tức giận trừng mắt: "Đừng có đánh trống lảng! Hôm nay cậu đã phạm vào sai lầm rất lớn! Cậu nhất định phải..."

"..." Bỗng Dung Thời nhìn ra phía sau lưng ông, giọng nói thêm vài phần cung kính: "Giáo sư Tần, ngài tới đón thầy Thiên về ạ?"

Nghe được ba chữ "Giáo sư Tần", vẻ mặt phẫn nộ của Thiên Phàm lập tức tiêu tan, ông tươi cười rạng rỡ xoay người: "Ông xã chờ tí, em còn đang..."

Phía sau lưng rỗng tuếch, một cái bóng ma cũng chẳng có.

Ông bèn quay phắt lại, vẫn trống không, hắn đã chạy mất hút.

"Dung Thời!"

Trên diễn đàn ẩn danh trường quân đội, hàng loạt bài đăng nhanh chóng bùng nổ, vấn đề thảo luận Lục Minh vừa phát ra đã bị bao trùm, tiêu đề từ trang đầu trở xuống đều là tân chủ tịch Dung Thời, lượng tham gia tăng lên gấp bội theo cấp số nhân.

"Tóm tắt diễn văn tổng kết của tân chủ tịch: Tôi chỉ muốn làm con sâu lười, mấy người đừng ép tôi."

"Sinh viên đạt điểm tuyệt đối nói cho tôi biết cậu ấy tới đây để quậy phá! Làm ơn mách cho tôi bí quyết phải quậy phá như thế nào mới có thể đạt được điểm tuyệt đối đi * nằm lăn ăn vạ*"

"Cậu ta là sinh viên duy nhất dám phát biểu như thế trong lễ khai giảng, đủ ngông cuồng, anh đây thích!"

"Wow! Dung Thời quả thực đẹp trai đến mức không khép được chân, chân kia eo kia tay kia ánh mắt kia quả là tuyệt cú mèo!! Tôi có dự cảm một cơn sóng tình địch lớn sắp dâng trào trên chiến trường rồi đây, thật đáng ghét!"

"Chỉ với gương mặt kia thì tôi cũng muốn!"

"Mấy anh trai Omega hệ quân chính, Alpha chất lượng tốt không chỉ có Dung Thời đâu, em trai này biết ca hát và đàn ghi-ta, còn có thể giúp các anh mua đồ ăn sáng nữa nha, hãy thử xem nào."

Đại đa số đều thảo luận nội dung bài diễn văn kỳ lạ của Dung Thời, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị chế giễu, đã tòng quân còn muốn phấn đấu làm một công chức nhà nước và cưới vợ ấy hả? Muốn mái ấm gia đình cơ à? Tốt nhất hãy chuyển thẳng sang Trường Đại học Tổng hợp cách vách đi.

Nhưng Dung Thời là ai? Trăm năm mới có nhân vật trâu bò đạt điểm tuyển sinh tuyệt đối! Ý nghĩa quậy phá từ miệng hắn liệu có giống với quậy phá trong tư tưởng người bình thường hay không?

Alpha tỏ ra ghen tuông, Omega lại kích động tập thể, hận không thể lập tức lừa Dung Thời về nhà, chỉ có Beta chẳng hề mang áp lực cạnh tranh, yên tâm hóng chuyện.

Phần lớn tính tình Omega gia nhập quân đội đều phóng khoáng, chẳng thèm giấu diếm bản chất. Cho dù mới nhập học chỉ là đóa hoa trắng thẹn thùng thì chưa đến nửa năm sẽ được mài giũa thành bông hồng đỏ rực phô trương.

Một đám người ngang nhiên thảo luận kế hoạch dụ dỗ Dung Thời trên bài đăng, ngắn ngủn trong nửa giờ lượt bình luận đã lên tới năm nghìn.

Tới gần giờ cơm chiều, một tiêu đề kỳ quái đột nhiên hiện ra.

【Tin tức nội bộ! Dung Thời gian lận trong kỳ thi tuyển sinh, thành tích điểm tuyệt đối được đổ đầy bằng nước! Bằng chứng dưới bình luận...】

-

Trở lại ký túc xá, Dung Thời tắm xong, lau tóc, ra khỏi phòng tắm.

Ký túc xá trường quân đội là kiểu dãy phòng trọ, ba phòng ngủ một phòng khách, thường dành cho hai người ở, phòng trống được coi như phòng huấn luyện.

Tuy nhiên Dung Thời sống một mình bởi đây là đặc quyền của tân chủ tịch.

Hắn vứt bừa khăn lông sang một bên, cầm thiết bị đầu cuối đang đặt trên sô pha đeo vào cổ tay: "01, ra đây."

Nhấn một cái, khóa trang bị trên vòng tay chớp sáng, vuốt kim loại tự động tách ra, viên đá quý màu xanh nước biển bay lơ lửng trong khoảnh khắc hóa thành một bộ chiến giáp có kích cỡ phù hợp.

Vỏ chiến giáp xanh lam bị hư hại nghiêm trọng với đủ các vết xước lớn nhỏ nông sâu, tấm chắn bảo hộ ở chân trái, vai phải và trên mặt hoàn toàn vỡ nát.

Vết máu đã được làm sạch bằng hệ thống, tuy nhiên vẫn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên lớp kim loại khi đến gần.

Dung Thời đeo thiết bị đầu cuối quét lên không gian, bên cạnh chiến giáp xuất hiện một mô hình thực tế ảo giống như đúc.

Theo động tác ngón tay, các linh kiện trên mô hình bắt đầu tháo rời, dữ liệu lần lượt hiện ra thông qua những cửa sổ.

Bộ chiến giáp này xuyên về quá khứ cùng với hắn từ chiến trường mười lăm năm sau. Tuy nhiên chẳng biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, hắn biến về năm mười tám tuổi mà chiến giáp vẫn trong trạng thái tổn hại sau trận chiến.

Dung Thời nhanh chóng xem xét dữ liệu, thuận miệng hỏi: "Có thể biến thành hình dạng khác không?"

【Lõi bị tổn hại, tạm thời không biến hình được, cần tự kiểm tra sửa chữa từng bước, chỉ là...】

Dung Thời: "Chỉ là gì?"

【Tôi đói quá, hãy cho tôi ăn một bữa thật no đi, hu hu hu...】

Dung Thời: "..."

Đây là mẫu chiến giáp của mười lăm năm sau, tiêu thụ loại đá năng lượng khác với hiện tại.

Bây giờ nguồn đá năng lượng thông dụng là B381, chiến giáp này lại dùng B384. Mà vấn đề ở chỗ B384 là thực thể siêu năng lượng mười năm sau mới được khám phá, mười ba năm sau mới chính thức xếp vào danh sách các loại đá năng lượng.

Trước mắt đừng nói trên thị trường, ngay cả trong quân đội chưa chắc đã thấy, địa phương duy nhất có hi vọng là chợ đen, chỉ cần cấp đủ tiền thì thứ gì cũng mua được.

Dung Thời thuận tay kiểm tra số dư tài khoản, hắn còn nghèo hơn trong tưởng tượng.

Thứ đốt tiền như vậy, tốt hơn hết để đó tính sau.

【Tôi sẽ giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà, rửa bát, dỗ dành em bé, nhất định ngài không tìm thấy chiến giáp đảm đang hơn tôi đâu~ hức hức】

Dung Thời: "..." khả năng cần phải lập trình lại.

Thiết bị đầu cuối bỗng vang lên âm thanh nhắc nhở, hắn bèn tạm thời bỏ vấn đề rắc rối này xuống, cắt ra giao diện chính của thiết bị đầu cuối, nhấp vào chương trình trông trẻ, trên màn hình ảo lập tức xuất hiện hình ảnh giám sát.

Căn phòng trang trí đậm chất thiếu nhi, sát tường là bốn chiếc giường nhỏ cao thấp không đồng đều, ánh sáng mờ nhạt nhưng camera giám sát vẫn chiếu rõ mọi thứ bên trong.

Dung Thời phóng to hình ảnh chiếc giường ngoài cùng bên trái.

Trên giường là cậu bé tầm ba bốn tuổi đang ngủ, chăn bị đạp xuống cuối giường, phía đầu giường xa xa là con thỏ bông to bằng cậu.

Có lẽ cảm thấy lạnh, cậu bé cuộn tròn thành một quả bóng nho nhỏ, khụt khịt nói mơ đứt quãng.

Tiếng nhỏ tựa như mèo con mới sinh, tuy nhiên Dung Thời vẫn nghe được rõ ràng "Anh hai".

Hắn nhấp vào nút phía dưới màn hình bên phải, robot quả trứng nằm cạnh chân giường lập tức được kích hoạt.

Theo lệnh hắn, robot nhỏ gắng sức lôi con thỏ lại gần cậu bé, sau đó chậm rì rì kéo chăn lên, hoàn thành xong nhiệm vụ thì lùi về chân giường.

Cảm giác được gì đó, cậu bé duỗi tay ôm thỏ bông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cọ cọ tai thỏ, lông mày dần giãn ra.

Dung Thời ngồi dựa vào tay vịn ghế sô pha nhìn chăm chú màn hình hồi lâu, tới khi chắc chắn cậu bé đã ngủ say mới nhấp vào biểu tượng khác, một cửa sổ bật lên cho thấy số dư trong tài khoản chỉ đủ để chi trả cho dịch vụ trông trẻ trong mười lăm ngày nữa.

Hắn vuốt mái tóc ướt đang rũ trước trán, tắt cửa sổ theo dõi, cho 01 trở lại vòng tay, nhấp vào game thực tế ảo Star Wars.

Đây là trò chơi lâu đời rất thịnh hành ở đế quốc, nó cung cấp tất cả các loại hình trải nghiệm trong chiến đấu. Chẳng hạn như so tài chế tạo cơ giáp, chiến tranh giữa các vì sao, sinh tồn trên tinh cầu hoang, hoàn cảnh chiến đấu thực tế ảo có thể so sánh với chiến trường chân thật.

Nếu kết nối với dây thần kinh cảm giác đau thì trong vòng vài phút có thể tận hưởng cảm giác sảng khoái cực hạn trước khi chết.

Không thể nói đại đa số quân nhân, chỉ có thể nói tất cả người chơi đều tự hào vì thành tích xuất sắc trong trò chơi, chẳng qua với Dung Thời mà nói, nó chỉ là công cụ kiếm tiền thôi.

Sau khi đăng nhập, trước mắt Dung Thời là thế giới giả thuyết với độ chân thực sắc nét, ở góc phố bỗng xuất hiện một chú thỏ mặc đồ bảo hộ lao động màu đen - đây chính là hình ảnh ảo của hắn trong trò chơi.

Tin nhắn và âm thanh nhắc nhở liên tục vang lên, hắn chọn chế độ miễn làm phiền, cắt qua góc đầu tiên rồi bước tới một màn hình thông báo khổng lồ, xem xét hạng mục tiền thưởng trong giải đấu tối nay.

Giải đấu xếp hạng cơ giáp 1 vs 1 và sinh tồn ở tinh cầu hoang hiện tại đang thu hút nhiều người chơi nhất, khoản tiền cá cược lớn tương đương với số tiền thưởng cao ngất ngưởng.

Bởi vì giải đấu sinh tồn mất khá nhiều thời gian, Dung Thời hầu như chẳng do dự mà lựa chọn cơ giáp.

Vừa đăng kí thì bả vai bị người vỗ từ phía sau, hắn quay đầu lại, trước mắt là một chú mèo ba tư trắng như tuyết.

Mèo ba tư lông xù, mặc quần đen áo sơ mi trắng, đôi mắt xinh đẹp đáng yêu liếc xéo qua, khóe miệng chứa ý cười: "Ôm cây đợi "thỏ" đã thành công."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.